Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 232 - Chương 232: Hắc Đản Miễn Dịch Với Pháp Thuật, Thiên Kiêu Tộc Huyết Thần Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 232: Hắc Đản miễn dịch với pháp thuật, thiên kiêu tộc Huyết Thần hoài nghi nhân sinh Chương 232: Hắc Đản miễn dịch với pháp thuật, thiên kiêu tộc Huyết Thần hoài nghi nhân sinh

Newman cảm thấy như có một ngọn núi lớn đè xuống rồi vậy, hai cánh tay run rẩy, suýt nữa thì không ngăn được một kích kia.

Hắn biến thành một luồng huyết quang rồi lui ra sau, cuối cùng ánh mắt hắn cũng trở nên ngưng trọng, nhìn quả trứng đen đang lơ lửng cách đó không xa.

Gan bàn tay truyền tới cảm giác đau đớn ê ẩm, một dòng máu tươi chảy ra nhuộm đỏ chuôi kiếm của thanh đoản kiếm mà hắn đang cầm.

Luồng lực lớn ban nãy đã xé rách gan bàn tay của hắn luôn!

Newman không dám tỏ ra khinh thường nữa, đồng thời trong lòng cũng thấy có hơi tức giận.

Hắn lại bị một quả trứng đánh cho bị thương.

“Chết tiệt!”

Hắn gầm nhẹ lên một tiếng, ngay sau đó lại xông tới.

Keng keng keng!

Tiếng vang lanh lảnh không ngừng vang lên.

Hắc Đản vẫn còn chưa nở, thế nên phương pháp chiến đấu không phong phú gì, kỹ năng thì cũng chỉ có một cái không thích hợp chiến đấu, lúc này phương pháp tấn công duy nhất của nó chỉ có độc vỏ trứng của chính nó thôi.

Nó coi vỏ trứng của mình thành vũ khí, biến thành ánh sáng đen bay nhanh, thỉnh thoảng còn đụng người vào Newman.

Nhưng dù chỉ là thế thì Newman vẫn cảm thấy áp lực cực lớn.

Đương nhiên là hắn nhìn ra được phương pháp công kích của Hắc Đản không nhiều.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn chỉ có thể đánh ngang tay được với Hắc Đản, có bao nhiêu thủ đoạn thì đều lôi ra dùng hết, nhưng vẫn không để lại được chút dấu vết gì trên vỏ trứng của nó.

Cuộc chiến càng kéo dài, hoa văn trên vỏ trứng hình như càng sâu hơn, có ánh sáng nhạt đang lóe lên.

Chiến đấu kéo dài một hồi lâu.

Hai mắt Newman đỏ ngầu, thở hổn hển nhìn Hắc Đản ở đối diện, trong lòng hắn như đang có hàng ngàn hàng vạn chữ “Đệch mợ” lao vùn vụt qua.

Rốt cuộc cái thứ này là quần què gì vậy!?

Hắn sắp điên luôn rồi.

Sau khi hắn phát hiện vỏ trứng của Hắc Đản cứng tới làm người ta phải giận sôi, đoản kiếm của hắn không tài nào đánh vỡ được thì bèn quyết đoán từ bỏ đánh cận chiến vật lộn, bắt đầu thi triển kỹ năng pháp thuật thiên phú của tộc Huyết Thần.

Những pháp thuật này đều rất mạnh, thủ đoạn cũng có hơi tàn nhẫn, sẩy tay một cái là sẽ rút hết tinh huyết cả người của đối phương ra.

Song.

Điều làm cho người của tộc Huyết Thần đều thấy hoảng sợ đó là.

Đối mặt những pháp thuật kia, Hắc Đản lại thờ ơ, trực tiếp chọn cản trực diện.

Mà điều làm người ta khiếp sợ nhất đó là, những pháp thuật kia vừa tiếp xúc với vỏ trứng đen thùi lùi kia thì cứ như mất hết tất cả uy năng vậy!

Huyết quang khủng bố trở nên dịu dàng chỉ trong tích tắc, dao động có thể san bằng đỉnh của một ngọn núi nhỏ lại biến mất không thấy chỉ trong nháy mắt, nó biến thành một luồng gió nhẹ thổi sượt qua khuôn mặt của mọi người.

Monroe thấy thế, con ngươi chợt co lại, đột nhiên trong đầu nghĩ tới gì đó.

Miễn dịch pháp thuật!

Không!

Vẫn chưa phải hoàn toàn miễn dịch chân chính!

Hoa văn trên vỏ trứng kia có gì đó cổ quái!

Có thể miễn dịch với uy lực của pháp thuật, nhưng cũng có một cực hạn nhất định nào đó, chỉ cần đột phá được cực hạn kia thì vẫn có thể sử dụng pháp thuật tạo ra tổn thương cho đối phương.

Nhưng mà… Loại cực hạn này e là không phải thứ mà Newman có thể đạt tới.

Nói cách khác, quả trứng quái lạ này khi đối mặt với thuật sĩ và người tu luyện có thủ đoạn công kích là thuật pháp thì sẽ đứng luôn ở thế bất bại!

Nơi xa.

Trong tầng mây.

Lữ Tranh Đạo và Tuyết Lệ Hàn thấy tình cảnh như vậy tì mày dựng lên, kinh hô: “Miễn dịch pháp thuật!?”

Kiếp trước, Tô Trạch đã chơi không ít trò chơi, thế nên hắn cũng có thể đoán được hàm nghĩa của từ này.

Nghe lời ấy, hắn bèn nhìn về phía Hắc Đản, sự tò mò trong mắt hắn càng nhiều hơn.

Quả nhiên lai lịch của Hắc Đản thần bí.

Lại loại năng lực miễn dịch pháp thuật loại này.

Cũng không biết vì sao lúc ấy hệ thống lại không liệt kê ra.

“Những hoa văn kia có hơi cổ quái, đến ta cũng không biết nó, nhưng ta dám chắc chắn, lúc ấy trong Thiên đình tuyệt đối không có kẻ nào như thế.”

Tuyết Lệ Hàn sờ cằm, thì thào nói.

Nụ cười trên mặt Tô Trạch tươi hơn hẳn, mặc kệ nó có lai lịch gì, dù sao có khế ước của hệ thống, có là Đông hải Long vương tới thì cũng không làm được gì.

Đương nhiên, nếu như Đông hải Long vương tới thật thì thôi coi như hắn chưa nói gì.

Bên kia.

Newman thở hồng hộc, linh lực trong cơ thể đã tiêu hao nghiêm trọng, bị sử dụng không ít, nhưng hắn vẫn không thể tạo ra bao tổn thương cho Hắc Đản.

Mà khoảnh khắc hắn để ra chút mỏi mệt ấy.

Hắc Đản biến thành ánh sáng đen bay tới, một kích nện thẳng xuống, đập cho Newman hôn mê bất tỉnh luôn.

Thoáng cái.

Trên phi hành khí lặng ngắt như tờ trong tích tắc.

Nếu nói Patton thua vì khinh địch thì bây giờ Newman đã lôi hết mọi thủ đoạn ra rồi, gần như đã dùng hết toàn lực, nhưng sao vẫn còn thua cơ chứ?

Bọn họ nghĩ mãi cũng không ra, rồi lại nhìn Hắc Đản với ánh mắt nghi ngờ, nghĩ kiểu gì cũng không hiểu được.

Monroe phất tay một cái, tung ra một quầng sáng kéo Newman đang rơi xuống kia về phi hành khí, sắc mặt cũng có chút khó coi.

“Hoa văn trên vỏ trứng có cổ quái, có thể miễn dịch với thương tổn của pháp thuật, chỉ có đánh vỡ được cực hạn của nó thì mới tạo ra được tổn thương mang tính thực chất.”

Monroe quay đầu trầm giọng nói, ánh mắt lấp lánh, nhìn về phía mấy thiên kiêu có thực lực mạnh nhất trong đó.

Cuối cùng.

Trong đó một cô gái xinh đẹp có gương mặt tinh xảo đi ra, đôi môi đỏ mọng tô điểm thêm cho lan da như tuyết trắng của nàng, trông xinh đẹp mê người vô cùng, vóc người thì lại càng làm cho người ta kinh ngạc, ngoài tuổi còn nhỏ thì không chỗ nào của nàng là không lớn.

“Anisha, có nắm chắc không?”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người thiếu nữ tuyệt mỹ tên là Anisha này.

Bọn họ đều là thiên kiêu của tộc Huyết Thần, cũng là người sĩ diện.

Sau khi thất bại hai lần thì bọn họ có thể hiểu thành hiểu biết về kẻ địch vẫn chưa đủ.

Nhưng nếu lần thứ ba vẫn thua, vậy thì mất mặt quá!

Vì vậy, lần này đặc biệt quan trọng!

Mặt mày Anisha lạnh như băng, thản nhiên nói: “Yên tâm đi.”

Monroe gật đầu, ngay sau đó xoay người truyền âm.

“Tiền bối, vậy lấy trận này để phân thắng bại, thế nào?”

Một âm thanh trầm thấp truyền vào trong tai hắn.

Monroe gật đầu, phất tay, ý bảo Anisha có thể ra tay rồi.

Bình Luận (0)
Comment