“Người phụ nữ này lợi hại đó, hình như thực lực đã tới Kim Đan trung kỳ rồi ha?”
Tô Trạch nhìn bên kia, có hơi lo lắng hỏi.
“Có khi nào miễn dịch pháp thuật của Hắc Đản sẽ bị phá không?”
Lữ Tranh Đạo lắc đầu nói: “Vậy ngươi quá khinh thường miễn dịch pháp thuật rồi, loại thiên phú này đã liên quan đến trình độ cao, thậm chí còn có chút liên quan tới đạo nữa, sao có thể đánh bại dễ thế được.”
Lúc này Tô Trạch mới yên lòng, quay đầu nhìn về phía bên kia, nhìn chăm chú vào tình huống chiến đấu.
Anisha bước chậm ở giữa không trung, từ từ đi về phía Hắc Đản.
Hắc Đản thì nhìn chăm chú vào nàng, nó cảm nhận được chút khí tức nguy hiểm từ trên người nàng.
Người phụ nữ này không đơn giản.
Sự mạnh mẽ của nàng đã vượt xa hai kẻ kia!
Trong lòng Hắc Đản phán đoán, trên vỏ trứng lập lòe ánh sáng đen, sẵn sàng đón đánh quân địch, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Khác với hai người trước, Anisha không báo họ tên, mà là hỏi danh xưng của Hắc Đản.
“Kẻ đang núp ở trong vỏ trứng kia, ngươi tên là gì?”
Hắc Đản: “…”
Nó trầm mặc.
Mình gọi là gì?
Thật ra tới nó cũng còn chẳng biết, kể từ khi nó có ý thức thì nó đã nằm ở dưới cái hồ ở Thiên đình kia rồi, làm gì có ai lấy tên nó chứ.
Còn sau đó khi bị Tô Trạch phát hiện thì đúng là có một cái tên.
Ấy nhưng mà, nó ngại không muốn nói.
Nó còn chuẩn bị đại triển thần uy ở trong giới tu luyện, tạo nên truyền kỳ thuộc về riêng bản thân nữa kìa!
Cái tên “Hắc Đản” này mà lộ ra.
Thì hình tượng của mình sẽ bị hủy diệt hoàn toàn!
Tuyệt đối không thể nói.
Hắc Đản hạ quyết tâm, bỗng nhiên nghĩ đến vài lời kỳ lạ mà Tô Trạch từng nói, thế là bèn bắt chước một chuỗi âm thanh khó hiểu.
“Một lũ bại hoại – Tau là cha mày.”
Anisha nhướng mày, còn tưởng rằng đây là bí ngữ trong Yêu tộc, rồi tưởng đó là tên của Hắc Đản.
“Một lũ bại hoại – Tau là cha mày? Đúng là một cái tên kỳ lạ.”
Khóe miệng nàng nhếch nhẹ, lộ ra nụ cười, thản nhiên nói:
“Ra tay đi.”
Mặc dù Hắc Đản cũng không rõ lời này có ý gì, nhưng dựa vào giọng điệu nói chuyện lúc ấy của Tô Trạch, chắc chắn không phải lời gì hay ho, thấy Anisha tưởng thật thì không nhịn được phát ra những tiếng cười đè nén.
Anisha khẽ nhíu mày, rõ ràng đã coi tiếng cười kia thành sự khinh miệt mà đối phương dành cho mình!
“Cuồng vọng!”
Nàng lạnh giọng quát một tiếng, hai tay tản ra huyết quang chói mắt, bắt đầu quơ trong hư không, khắc ra một loạt phù văn thần bí.
Trong phút chốc, một đồ án phức tạp xuất hiện, linh khí xung quanh điên cuồng truyền vào trong, ngay sau đó có một dao động kinh tâm động phách kinh khủng bộc phát!
Tiếng cười của Hắc Đản khựng lại, tỏ ra có hơi ngưng trọng nhìn về phía Anisha.
Người phụ nữ này không đơn giản, pháp thuật trong tay nàng hình như có uy lực rất mạnh, có lẽ sẽ tạo ra tổn thương nhất định cho nó!?
Ầm
Một giây sau.
Huyết quang mãnh liệt tuôn trào, gầm thét vọt về phía Hắc Đản như một con sông dài màu máu, năng lượng khủng bố táo bạo vô cùng, luồng ánh sáng rực rỡ mà chúng tản ra có thể đánh bị thương tu sĩ Kim Đan bình thường.
Trên vỏ trứng của Hắc Đản toát ra ánh sáng đen, muốn tránh thoát một kích kia.
Nhưng huyết quang này đã nhằm vào nó rồi, không cách nào tránh né, chỉ có thể đối đầu trực diện thôi!
Rầm rầm rầm!!
Tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên, huyết quang nổ tung, nhuộm cả vùng trời thành một màu đỏ như máu.
Tô Trạch đang xem cuộc chiến ở nơi xa thấy vậy thì bỗng lo lắng.
Uy lực của lần này không nhỏ, lỡ đâu vỏ trứng nát, Hắc Đản phải xuất thế trước, như vậy sẽ tạo ra tổn thương rất lớn với yêu thú, không thể trưởng thành như bình thường được.
Song rất nhanh, huyết quang tiêu tán, Hắc Đản rung lên, hoa văn trên vỏ trứng trở nên lóa mắt, nhưng vỏ trứng vẫn còn nguyên vẹn không bị tổn thương gì.
Anisha cũng không thấy kinh ngạc, đã thế còn thấy hưng phấn hẳn lên.
Hắc Đản phát ra tiếng kêu kỳ quái, biến thành ánh sáng đen vọt lên.
Nhưng hiển nhiên, Anisha đã rút kinh nghiệm từ vết xe đổ của hai người trước rồi, không đánh cận chiến với Hắc Đản, mà là nhanh chóng kéo ra khoảng cách, trong tay thỉnh thoảng quăng ra những công kích pháp thuật.
Rầm rầm rầm!!
Tiếng nổ chưa bao giờ ngừng lại.
Nàng muốn dùng loại công kích tần suất cao này dần đột phá cực hạn của năng lực miễn dịch pháp thuật mà Hắc Đản sở hữu.
Song.
Hắc Đản cũng không ngu, tốc độ tăng nhanh, thỉnh thoảng lại tung cho Anisha một kích nghiêm trọng.
Hai người bỗng chốc đã rơi vào khổ chiến, mãi vẫn không phân ra được thắng bại.
Thỉnh thoảng sẽ có huyết quang ngất trời xuất hiện, tiếng nổ đinh tai nhức óc, một loạt bí pháp của tộc Huyết Thần kinh khủng bị thi triển ra, tản ra uy lực kinh người.
Nhưng mà, Hắc Đản vẫn luôn không bị hao tổn, hoa văn trên vỏ trứng chỉ trở nên chói mắt hơn mà thôi.
Chiến đấu kéo dài một hồi lâu.
Ban đầu Anisha còn tỏ ta thong dong, nhưng rồi dần biến thành chăm chú, cuối cùng lại trở nên khó coi.
Ngay từ mười phút đồng hồ trước, nàng đã cảm thấy miễn dịch pháp thuật của Hắc Đản đã đến cực hạn.
Nhưng cho tới bây giờ, hình như vẫn cứ ở gần ranh giới tới cực hạn?
Nàng thấy có hơi hoài nghi nhân sinh luôn rồi, linh lực trong cơ thể đang tiêu hao vô cùng mau, nàng không thể thi pháp liên tục được nữa rồi.
Trong phi hành khí ở phía sau.
Một đám thiên kiêu tộc Huyết Thần nhìn quả trứng đen này, tỏ ra trầm tư.
Nếu như đổi lại là mình, có thể đánh thắng được quả trứng đen quái lạ này không!?
Đáp án rất rõ ràng.
Không thể.
Ngoài mấy kẻ đặc biệt kia thì tất cả những người khác đều phải thừa nhận rằng bản thân hoàn toàn không có cách làm tổn thương được quả trứng đen cổ quái kia.
Bỗng chốc, trong lòng bọn họ bỗng sinh ra một cảm giác thất bại.
Bây giờ vừa mới lên đường rời khỏi lãnh địa của tộc Huyết Thần, vẫn chưa tiến vào Liên minh Nhân tộc, thì đã gặp phải một kẻ cổ quái thế này rồi.
Chẳng nhẽ thế giới bên ngoài đều hung hiểm như vậy sao?
Mặc dù quả trứng đen kia là đệ tử của cường giả Hợp Đạo, nhưng thế này thì biến thái quá đúng không?
Hơn nữa, trong số bọn họ không phải là không có đệ tử thân truyền của cường giả Hợp Đạo.
Nhưng bọn họ vẫn cho rằng bản thân không đánh thắng được Hắc Đản.