Càng nghĩ như vậy, thì cảm giác thất bại trong lòng càng trở nên dày đặc.
Một bầu không khí cô đơn đang lan ra trên phi hành khí.
Monroe hiển nhiên cũng chú ý tới điểm này, lúc này bỗng cảm thấy không ổn.
Nếu như không còn chí khí thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, có lẽ thực lực sẽ dừng lại ở đây luôn!
Đây là điều quyết không được xảy ra, những người trên phi hành khí đều là hy vọng tương lai của tộc Huyết Thần, không thể để xảy ra chút bất trắc gì được.
Hắn quay đầu nhìn về phía Anisha, cảm giác không ổn càng trở nên mãnh liệt hơn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì đến Anisha cũng sẽ thất bại!
Sự đả kích đó với thiên kiêu tộc Huyết Thần là quá lớn!
Không thể như vậy!
Monroe cắn răng, nói lớn với mấy người ở phía xa:
“Tiền bối, thực lực của lệnh đồ mạnh mẽ, bọn ta thấy mặc cảm tự ti, trận tỷ thí này nên dừng ở đây đi!”
Anisha cắn răng kiên trì: “Ta vẫn có thể…”
Nhưng mà Monroe lắc đầu, ý bảo nàng trở về phi hành khí.
Trong lòng Anisha tràn đầy sự không cam lòng, trong lòng nàng biết bản thân không làm gì được Một lũ bại hoại – Tau là cha mày kia, chỉ đành quay đầu bay về phi hành khí.
Ánh sáng nhạt trên vỏ trứng của Hắc Đản lấp lóe, hình như có gì đó sắp xảy ra rồi, nó cũng không nói gì, rồi biến thành một luồng ánh sáng đen bay trở về.
Trên lưng của hắc long.
“Trông chán ghê cơ, đánh thế này thì có nghĩa lý gì đâu.” Tuyết Lệ Hàn lắc đầu, cảm giác chán thật sự.
Ánh sáng đen bay tới, đi tới bên cạnh Tô Trạch.
“Chủ nhân, ta muốn ngủ say một thời gian ngắn, hình như ra sắp nở rồi.”
Tô Trạch cau mày, gật đầu đồng ý, ngay sau đó thu Hắc Đản vào trong không gian ngự thú.
Trông vẻ Hắc Đản chuẩn bị ấp rồi đây.
Tô Trạch thấy có hơi mong đợi, hắn rất muốn biết rốt cuộc bên trong đó là sinh vật gì.
Hắc long hé miệng rồi lại đóng, thần niệm tản ra, truyền một tin tức rồi xoay người rời đi.
Nơi xa.
Monroe thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhìn về phía chúng thiên kiêu đang ở trên phi hành khí.
Phải mau tới Học viện Chân Long của Liên minh Nhân tộc, phải để bọn họ tìm lại một chút tự tin mới được!
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Hắc long cưỡi mây đạp gió, chở ba người Tô Trạch xuyên qua trong tầng mây.
Không lâu lắm, hắc long đáp xuống trên vùng trời của Thiên Huyền kiếm trang.
Tuyết Lệ Hàn còn chưa kịp nói chuyện thì Tô Trạch đã nhảy xuống rồi, nói rõ chuyện cho người của kiếm trang nghe, ngay sau đó thì lại bắt đầu mài dũa kiếm đạo.
Ở chỗ này hắn gặp được mấy đối thủ mạnh mẽ.
Kiếm pháp tinh diệu, ra chiêu bất ngờ, thậm chí còn phát hiện được sơ hở trong kiếm chiêu của Tô Trạch.
Tô Trạch mừng rỡ trong lòng, dồn hết tâm trí vào trong chiến đấu.
Tuyết Lệ Hàn cầm lấy bầu rượu, yên lặng nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy hết từng chiêu từng thức mà Tô Trạch đánh với đối thủ.
“Thế nào? Ta đã bảo là thằng nhóc này rất hợp tu luyện kiếm đạo mà.”
Lữ Tranh Đạo cười lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào, giờ hắn lười cãi cọ với Tuyết Lệ Hàn luôn rồi.
Thật ra thì hai người đã đạt thành ăn ý.
Thiên phú và sự cố gắng của Tô Trạch bọn họ đều thấy rõ.
Kiếm đạo và ngự thú hình như chẳng hề bị thụt lùi, thực lực còn đột nhiên tăng mạnh.
Hơn nữa nhược điểm của ngự thú sư đúng là đánh cận chiến, nếu như có thể tu luyện kiếm đạo thì cũng sẽ có một trợ giúp rất lớn với Tô Trạch.
Vì vậy Lữ Tranh Đạo chấp nhận trạng thái bây giờ, cãi vã với Tuyết Lệ Hàn cũng chỉ là do thói quen mà thôi.
Một lúc lâu sau.
Tô Trạch phóng lên cao, biến thành kim quang bay về phía hắc long trên bầu trời, trên quần áo có thêm rất nhiều chỗ rách.
Tuyết Lệ Hàn kéo hắn lại, phất tay tản ra một vùng hào quang, đúng là cảnh tượng chiến đấu của Tô Trạch ban nãy.
Hắn chỉ điểm, bắt đầu giảng giải về điểm chưa ổn trong đó.
Tô Trạch vừa nghe, vừa vận công khôi phục số linh lực vừa tiêu hao.
Mà Lữ Tranh Đạo thì dẫn theo hắc long xuống một nơi phía dưới.
Mấy ngày sau đó, Tô Trạch vẫn luôn chiến đấu, không phải đang chiến đấu thì là đang lên đường đi tìm người để đánh.
Trong lúc ấy, Tô Trạch tranh thủ không ai để ý rồi truyền cho đám linh thú, tổng cộng thu được tu vi sáu mươi ngàn năm.
Tu vi trả lại hắn dồn vào trong số tu vi còn thừa luôn, thế nên sẽ không bị bại lộ.
Còn Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa, thì có hệ thống hỗ trợ che dấu, khí tức sẽ chỉ mạnh hơn một tí, chắc chắn không bại lộ chút dấu vết gì.
Trong lúc này, sự hiểu biết của Tô Trạch về kiếm đạo lại cao thêm một chút.
Sự lĩnh ngộ của hắn về mấy môn kiếm pháp cũng càng thêm thấu đáo, hắn đã có thể ứng dụng một cách thuần thục, cũng có thể kết hợp với tình huống thực chiến để điều chỉnh bất cứ lúc nào.
Thành tựu của hắn ở phương diện kiếm đạo đang không ngừng tăng lên, loáng thoáng có dấu hiệu ngang ngửa với lực lượng của cơ thể rồi.
Có ba vị Hợp Đạo dẫn đường thế nên lên đường đương nhiên là không cần bao nhiêu thời gian.
Phạm vi hoạt động của mấy người bọn họ không còn giới hạn ở phía Tây của Liên minh nữa, bọn họ bắt đầu thăm dò bản đồ của những nơi khác.
Ví dụ như rừng rậm Man Hoang ban đầu kia, Tô Trạch tiến vào nơi sâu nhất trong đó, thu hoạch được không ít thiên tài địa bảo.
Cùng lúc đó.
Kinh đô.
Người của cả Kinh đô đều nhận được tin tức, một ngày trước thiên kiêu tộc Huyết Thần đã tới, hơn nữa đang ở trong trụ sở mà Hiệp hội Người tu luyện sắp xếp.
Mục đích bọn họ tới đây rất đơn giản, là muốn mài dũa với các thiên kiêu Nhân tộc, coi như là thi đấu hữu nghị làm nóng người trước khi đại hội Vạn tộc diễn ra.
Đương nhiên, thành phần tình hữu nghị ở trong cuộc tỷ thí này chiếm bao nhiêu thì đáng để suy ngẫm lại.
Nghe được tin tức kia, đám quần chúng bàn tán, hóng hớt xôn xao.
Trên các trang mạng xã hội lớn, những tin tức có liên quan đến tộc Huyết Thần nhanh chóng lên bảng hot search, càng ngày càng nhiều người biết đến tin tức kia.
Trong số người tu luyện thì còn có vô số người tỏ ra mong đợi, chạy tới gần Học viện Chân Long.
Thiên kiêu Nhân tộc và thiên kiêu tộc Huyết Thần mài giũa với nhau!
Chuyện này không những liên quan tới thực lực của cá nhân thiên kiêu mạnh yếu ra sao, mà còn dính dáng đến sự mạnh yếu giữa hai tộc!
Ai cũng biết rõ, các thiên kiêu chính là cường giả đứng đầu của một chủng tộc trong tương lai.