Số lượng thiên kiêu, chiến lực của bản thân bọn họ đều là nhân tố mấu chốt để bình xét xu thế tương lại của một chủng tộc.
Thoáng cái, mọi người đều thấy mong đợi vô cùng, rất muốn gặp thử những thiên kiêu tộc Huyết Thần kia.
Có người tìm được nơi ở tạm của bọn họ, thi nhau xúm lại ở dưới lầu, muốn xem thử rốt cuộc tộc Huyết Thần là thần thánh phương nào.
Song.
Điều làm cho mọi người bất ngờ đó là, hình như đám thiên kiêu tộc Huyết Thần thẹn thùng, thế nên đợi mãi cũng không thấy ai đi ra ngoài.
Mà bọn họ lại không biết, lúc này các thiên kiêu tộc Huyết Thần đang ngồi ở trong phòng họp, cẩn thận chăm chú nhìn vào tin tức của thiên kiêu Nhân tộc trong hình chiếu.
Monroe trầm giọng nói: “Thiên kiêu trong thế hệ này của Nhân tộc đúng là nhiều thật, nhưng mà các ngươi cũng đừng lo lắng quá mức, ta đoán bọn họ đều chỉ là đóa hoa trong nhà ấm chưa trải qua đại chiến sống còn chân chính bao giờ, mà các ngươi thì lại khác, các ngươi đều là người bò ra từ trong đống người chết, các ngươi đã hơn hẳn bọn họ ở điểm này rồi.”
“Điều duy nhất phải chú ý, chính là người tên Tô Trạch này và người tên Diệp Thanh này.”
“Bọn họ đều ngưng luyện được ra kim đan, thực lực rất mạnh mẽ, sư phụ đều là cường giả Hợp Đạo.”
Chúng thiên kiêu tộc Huyết Thần nhìn tài liệu trong tay, không nhịn được bèn nói:
“Gã Tô Trạch này là một ngự thú sư ư?”
“Còn khế ước với hai linh thú, hình như thực lực đều là Kim Đan, đúng là rất khó giải quyết!”
“Theo ta thấy thì chưa chắc, gã Tô Trạch này trông thì như là kẻ có chiến lực cường hãn nhất, có hai trợ thủ Kim Đan, nhưng các ngươi cũng đừng có quên, hắn là ngự thú sư!” Newman trầm giọng nói.
“Nhược điểm của ngự thú sư là gì? Là chính bản thân bọn họ!”
“Mà thứ tộc Huyết Thần chúng ta am hiểu nhất là gì? Tốc độ!”
“Chỉ cần chúng ta sử dụng độn pháp bí thuật tiếp cận tên Tô Trạch kia luôn, cho dù hắn có hai linh thú tu vi Kim Đan thì có thể làm gì được cơ chứ? Một kiếm của ta là đã có thể xử gọn hắn rồi!”
Rất nhiều người đều đồng ý với quan điểm này, sôi nổi gật đầu phụ họa.
Chỉ có Patton và Anisha là khẽ nhíu mày, nhìn thiếu niên đang mỉm cười trong tấm ảnh tài liệu thì cảm thấy có chút bất thường.
Nhưng nếu kêu bọn họ nói ra điểm nào kỳ lạ thì bọn họ lại không biết phải nói thế nào.
Monroe rất hài lòng với trạng thái của mọi người hiện giờ, ít nhất thì cũng có chút tinh thần hăng hái rồi.
Giờ chỉ việc đợi tới lúc chiến đấu với thiên kiêu Nhân tộc, hoàn toàn vực lại sự tự tin là tốt rồi!
Bọn họ bị quả trứng đen kia kiềm chế đã là chuyện bất khả kháng rồi.
Nhưng đối chiến với Nhân tộc thì lại không giống thế.
Tâm trạng của đám nhãi này bị dồn nén, chỉ cần một pha thắng lợi vô cùng hả hê là có thể xua tan đi sự lo lắng trong lòng bọn họ rồi!
Nhưng mà xuất phát từ tâm lý cẩn thận, hắn vẫn nhắc nhở:
“Nói thì cũng không sai, nhưng vẫn đừng khinh thường bất cứ đối thủ nào! Dù cho đối thủ có là ai đi chăng nữa thì các ngươi cũng phải dốc hết toàn lực để ứng phó! Hiểu chưa!?”
Các thiên kiêu tộc Huyết Thần có mặt ở đây đều thi nhau gật đầu.
“Đã hiểu.”
“Yên tâm đi Monroe đại nhân, ta chắc chắn sẽ để đám Nhân tộc này nếm thử sự lợi hại của ta!”
“Cũng chỉ là một đám phế vật nâng cao tu vi nhờ tài nguyên mà thôi, sao mà sánh được với chúng ta cơ chứ?”
Lời này tuy ngạo mạn, nhưng đúng là không sai.
Truyền thống của tộc Huyết Thần là một thứ tàn khốc, mỗi một thiên tài đều lớn lên trong chiến đấu.
Mà loại chiến đấu này đều là trận chiến sống còn, chỉ cần có hơi bất cẩn thôi là sẽ chết
Vì vậy, những người có thể ngồi ở chỗ này đều là người thắng cả.
Tiềm lực trưởng thành trong tương lai cũng rất lớn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ít nhất bọn họ cũng sẽ là cường giả Hóa Thần.
“Các ngươi đều trở về chuẩn bị đi, điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, chuẩn bị nghênh đón trận chiến sắp tới!”
Monroe phất tay một cái, sau khi dặn dò một câu thì đi ra ngoài cửa luôn.
Hắn phải tới Học viện Chân Long để bàn bạc về phương án cụ thể cho việc luận bàn, mài dũa, ví dụ như quy tắc chiến đấu và sân bãi v.v…
Cùng lúc đó.
Ở phía Bắc của Liên minh Nhân tộc.
Trong một vùng băng tuyết ngập trời.
Có ba bóng người đang bước chậm ở trên băng tuyết.
Có hai luồng ánh sáng một xanh một đỏ không ngừng vờn quanh bên cạnh bọn họ.
Là Tô Trạch cùng với hai vị sư phụ của hắn.
Thỉnh thoảng Tiểu Hỏa chui vào trong đống tuyết đọng thật dày ở trên mặt đất, ngọn lửa trên người nó hòa tan băng cứng thành một lối đi ra ngoài, sau đó nó chui ra từ dưới mặt băng phía xa.
Còn Tiểu Thanh khá là hiền lành, chủ yếu chỉ ở lại xung quanh Tô Trạch.
“Thật sự có người sống ở loại địa phương quỷ quái có băng tuyết ngập trời này?”
Tô Trạch nhìn quanh bốn phía, một vùng trắng như tuyết đập vào mắt, không nhìn thấy một chút màu sắc khác nào.
“Đó là chuyện hiển nhiên mà, có một nhóm người không thích ứng được với cuộc sống bây giờ thì họ sẽ ẩn cư ở trong các vùng hẻo lánh trên thế giới, đây cũng là chuyện thường xuyên xảy ra.” Lữ Tranh Đạo trả lời, trên khuôn mặt lạnh lùng có một nụ cười dịu dàng.
Đối với người đệ tử này, từ trước đến giờ hắn đều hỏi gì đáp nấy, vẻ mặt ôn hoà, hoàn toàn khác với vẻ mặt lạnh lùng với người ngoài.
Nhưng mà bỗng nhiên sắc mặt của hắn đầy vẻ châm chọc nói:
“Tất nhiên, còn có một số người vì loại tâm lý khó hiểu nào đó nên trốn vào trong rừng sâu núi thẳm, giả vờ làm thế ngoại cao nhân, còn đó là ai thì ta đây không cần nói đến.”
Tuyết Lệ Hàn nghe vậy lập tức trợn mắt.
Trường hợp này, loại giọng điệu này, không phải đang nói về chính mình hay sao?
“Ngươi có ý gì?”
“Sao chưa gì đã nhảy sồn sồn lên thế ? Ngươi tự nhận là ngươi đó nha!” Lữ Tranh Đạo đáp ngay.
Đúng lúc hai ông lão chuẩn bị bắt đầu một cuộc cãi vã mới thì giọng của Tô Trạch truyền đến.
“Hình như chúng ta đến rồi!”
Hai người nghe vậy lập tức quay đầu nhìn về phía trước, quả nhiên phát hiện một khu kiến trúc màu xanh đậm nằm trên lớp băng phía đường chân trời.
“Cuối cùng cũng tới, ta đi trước đây, nếu như bọn họ vây đánh ta thì mau kéo ta ra ngoài.”
Tô Trạch quay đầu nói về phía hai ông lão.