“Được rồi, bớt nói nhảm đi, mau đi qua đi, nhưng mà phải nhớ là người của thành Băng Hoàng am hiểu pháp thuật hệ Băng nhất, kiếm pháp của bọn họ dù ít dù nhiều thì cũng có chút bàng môn tả đạo, có một chiêu rất là lợi hại, chú ý một chút.”
Tuyết Lệ Hàn dặn dò một câu.
“Chiêu pháp gì? “ Tô Trạch hỏi.
Nhưng Tuyết Lệ Hàn cũng không định trả lời vấn đề này, chỉ kêu Tô Trạch cẩn thận, sau đó xua tay lia lịa, ý bảo Tô Trạch mau chóng lên đường.
Tô Trạch cũng không có cách nào, nhưng mà cũng không hỏi nhiều, xoay người đi về phía trước.
Không lâu sau.
Có ánh kiếm chói mắt bộc phát ra từ trong thành Băng Hoàng, kèm theo tiếng rít bén nhọn của kiếm khí, nghe đã thấy cực kỳ rung động.
Hai người Lữ Tranh Đạo cùng Tuyết Lệ Hàn vẫn đang tiếp tục giễu cợt lẫn nhau, nhưng mà thần niệm vẫn luôn chú ý động tĩnh ở nơi xa.
“Ôi chao, sao chiêu pháp của thằng nhóc này lại lưu manh như thế? Sao lại xé quần áo của người ta thành mảnh nhỏ thế kia? “ Tuyết Lệ Hàn kinh ngạc hô một tiếng, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên.
Lữ Tranh Đạo nhíu mày: “Đó là Thánh nữ nhà người ta, thằng nhóc này làm việc thật là lỗ mãng, làm như Thánh nữ nhà người ta không biết xấu hổ hay sao? Chuẩn bị ra tay đi, bọn họ sẽ không từ bỏ ý định đâu.”
“Một chiêu này thật ghê gớm... Không, thật trắng... Sai rồi sai rồi, một chiêu này là thật là tinh diệu!”
Tuyết Lệ Hàn tán thưởng, ở trong lòng lặng lẽ khen Tô Trạch một chút.
Lữ Tranh Đạo tỏ ra khinh bỉ đối với loại hành vi khá là trơ trẽn này.
Tô Trạch học thói hư tật xấu của cái tên nghịch sắt vụn này rồi... Chính mình nhất định phải nói cho hắn, còn nhỏ tuổi không thể để bị loại đồ vật dơ bẩn này làm nhiễu loạn tâm trí.
Không lâu sau.
Bóng dáng của hai người trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Trong thành Băng Hoàng.
Ánh sáng lấp lánh chói mắt phóng lên cao.
“Ta không cố ý! Ta thật sự không cố ý!”
Tô Trạch cúi đầu hô to một tiếng, sau đó hắn đã bị Lữ Tranh Đạo kéo đi, biến mất ngay tại chỗ trong chớp mắt.
Trong tích tắc sau.
Một hào quang màu băng lam đuổi theo ở phía dưới.
Một cô gái chỉ khoác một chiếc áo mỏng màu lam nhạt xuất hiện ở không trung.
Áo mỏng có chút xốc xếch, hiển nhiên là vội vã mặc lên người, còn có rất nhiều thứ bị lộ ra ngoài.
Khuôn mặt của cô gái tuyệt đẹp, vóc người lả lướt hấp dẫn, lúc này đôi mắt đẹp trợn to, trong mắt tràn đầy lửa giận, cầm trường kiếm trong tay, nhìn về bốn phía đằng đằng sát khí.
Chỉ tiếc, khí tức của tên dê xồm kia đã biến mất không thấy gì nữa.
Ngay sau đó, một người trung niên xuất hiện ở bên cạnh, choàng một chiếc áo khoác ngoài lên người của nàng, sắc mặt khó coi nói:
“Không cần đuổi theo, hình như vừa rồi là khí tức của Hợp Đạo...”
“Cái gì?” Cô gái hơi sợ hãi, nhưng ngay sau đó cắn chặt hàm răng, “Tên dê xồm, kể cả là đệ tử của Hợp Đạo thì ta cũng muốn giết hắn!”
Sắc mặt của người trung niên phức tạp, nhìn con gái của mình, trong lòng cũng cực kỳ căm tức như vậy, nhưng trong đầu lại không có ý nghĩ trả thù gì.
Mới vừa rồi, vào thời điểm áo con gái của mình bị xé tan tành chịu cảnh vô cùng nhục nhã như thế.
Hắn rơi vào cơn giận dữ, chuẩn bị ra tay theo bản năng.
Đột nhiên trong khoảnh khắc mà ý nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu, hai luồng thần niệm vô cùng kinh khủng khóa hắn lại!
Lúc này Hợp Đạo lão tổ đang bế quan thức tỉnh trong nháy mắt và truyền âm ngăn hắn lại.
Thành chủ thành Băng Hoàng an ủi con gái, ánh sáng lấp lóe trong con ngươi.
Hình như bây giờ xuất hiện một tên thiên tài kinh khủng, có nên để cho con gái cũng đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm hay không?
Nói ví dụ như đại hội Vạn tộc kia?
Thành Băng Hoàng lánh đời lâu như vậy, đúng là nên tiếp xúc một chút với thế giới bên ngoài.
Hơn nữa cũng đến thời điểm con gái cần nói về chuyện cưới gả rồi, đi ra ngoài tìm một người con rể cũng không tệ, nói ví dụ như thiếu niên không biết xấu hổ vừa rồi cũng không tệ.
Thiên phú tuyệt đỉnh, người chống lưng lại vừa cứng vừa dọa người, chỉ là tính cách không tốt lắm, nhưng mà ở trước mặt thực lực thì hình như những thứ này thật ra không quan trọng như vậy.
...
Giờ này phút này.
Cách đó vạn dặm.
Khe không gian lặng lẽ xuất hiện, ba người Tô Trạch đi ra từ trong đó.
“Thằng nhóc ngươi làm sao thế hả? “ Tuyết Lệ Hàn lên tiếng trách mắng hiên ngang lẫm liệt.
Tô Trạch nhìn sắc thái vẫn chưa biến mất trong mắt của hắn, liếc mắt nhìn hắn một cái, có những lời không cần nói rõ, chỉ hành động thôi cũng đã biểu thị ý nghĩ của hắn.
Tuyết Lệ Hàn ngượng ngùng vuốt chòm râu, không nói gì thêm.
“Sư phụ, ta cảm giác có chút lĩnh ngộ, ta tìm một chỗ an tĩnh tu luyện một chút.” Tô Trạch nói với Lữ Tranh Đạo.
Lữ Tranh Đạo cười gật đầu: “Được.”
Ngay sau đó, khe không gian lại xuất hiện lần nữa.
Sau khoảng bảy phút đồng hồ.
Trong một vùng tiểu thế giới vỡ tan tành, Tô Trạch lặng lẽ đáp xuống đất, ngẩng đầu nhìn về vòm trời, loáng thoáng có thể thấy ba bóng dáng có khí tức kinh khủng đang bước chậm.
Đây chính là chỗ tốt của việc có sư phụ là Hợp Đạo.
Vốn dĩ hắn nghĩ địa phương im lặng không ai quấy rầy chỉ là chỗ ở bí ẩn giữa núi rừng nào đó.
Kết quả họ đưa hắn tới luôn trong một mảnh tiểu thế giới không người...
Ở thế giới bên ngoài, Lữ Tranh Đạo, hắc long, Tuyết Lệ Hàn, ba Hợp Đạo hộ pháp cho Tô Trạch.
Có thể nói, nơi này chính là chỗ an toàn nhất trên thế giới.
Nơi này cũng không có người chú ý, sau khi hai ông lão ở xác nhận tiểu thế giới an toàn thì thu hồi thần niệm của mình, để lại không gian riêng tư cho Tô Trạch.
Trong lòng Tô Trạch thấy ấm áp, cũng không nói gì, sau khi đứng lại rút Trảm Tiên kiếm ra, rơi vào trầm tư.
Trong hư không vô tận.
Vô số mảnh nhỏ thế giới bị vỡ tan tành trôi giạt.
Trong đó trên một mảnh nhỏ được coi như hơi hoàn chỉnh.
Một con hắc long khổng lồ dạo chơi.
Còn có hai cái lão già khác đứng ở trong hư không, nhìn bóng dáng thì đang cãi vã gì đó, hai người không dừng miệng một phút nào, tranh cãi mặt đỏ tới tận mang tai.
Mà ở phía dưới, trên một mảnh đất bằng của tiểu thế giới.
Có một tên thiếu niên đang cầm trường kiếm trong tay, hai mắt nhắm nghiền, hình như đang tự hỏi cái gì.