Mấy ngày nay Tô Trạch thu hoạch được rất nhiều.
Thậm chí còn nhiều hơn một chút so với đoạn thời gian trước kia khi tu hành kiếm đạo.
Sau những trận chiến trong mấy ngày qua, càng xác nhận việc thực hành mới là chân lý duy nhất.
Mặc dù những kiếm pháp như Hồn Thiên kiếm quyết, Lăng Vân kiếm pháp, Tiệt Thiên Thất Kiếm của hắn đều đạt đến cảnh giới viên mãn.
Tuy nhiên, sự hiểu biết đối với kiếm đạo lại kém chút.
Nói khó nghe một chút thì lúc trước chỉ là lý luận suông, sau khi hắn trải qua chiến đấu chém giết chân chính thì mới có thể lĩnh ngộ được những thứ đó.
Nói ví dụ như kiếm ý.
Vốn chỉ là từng chiêu từng thức cứng ngắc.
Mà sau khi trải qua nhiều lần chiến đấu, Tô Trạch từ từ thông hiểu đạo lí về mấy loại kiếm pháp này.
Lúc nào phải dùng chiêu thức gì, không còn chỉ giới hạn trong một loại nữa, có thể đang dùng Tiệt Thiên Thất Kiếm, nhưng sau một phút đã biến thành Hồn Thiên kiếm quyết có uy lực lớn hơn ngay lập tức.
Trong đầu Tô Trạch hiện ra đám đối thủ trong mấy ngày qua.
Chiêu thức, kiếm đạo của bọn họ thi nhau hiện ra trước mắt của hắn.
Hiện giờ hắn nhớ lại một lần nữa với tư cách là người đứng xem để, phát hiện chỗ còn thiếu trong quá trình mình chiến đấu.
Tuyết Lệ Hàn đã chỉ ra rất nhiều, nhưng đúng là vẫn phải dựa vào chính Tô Trạch tự mình chủ động lĩnh ngộ.
Trảm Tiên kiếm khẽ rung, huyết quang như ẩn như hiện, hàng loạt kiếm khí li it ác liệt tuôn ra, cắt ngang mặt đất, để lại một dấu vết thật sâu ở trên đó.
Hình ảnh lóe lên nhanh chóng trong đầu Tô Trạch.
Đột nhiên.
Hắn chợt mở mắt, giơ tay lên đâm ra một kiếm!
Vút!
Tiếng rít chói tai vang dội, dường như có một con thương ưng đang hót.
Một tiếng vang ầm ầm thật lớn.
Nơi xa, một khối đá khổng lồ cao bằng ba người nổ tung!
Kiếm ý vô hình xuất hiện, cắt đống đá lớn kia thành hàng ngàn khối đá nhỏ.
Đùng.
Đá vụn rơi rải rác trên đất, rung động đùng đùng.
Chỉ chốc lát sau lại quay về yên lặng.
Một luồng khí tức không thể hiểu được tràn ngập quanh thân Tô Trạch.
Không có tình huống đặc biệt xuất hiện nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Hắn bình tĩnh đứng tại nguyên chỗ, toàn thân đều tản ra kiếm khí vô hình ác liệt kinh khủng như là một thanh thần kiếm tuyệt thế vừa mới ra khỏi vỏ!
Tô Trạch nhìn kết quả của một kiếm vừa rồi, trong lòng hiện ra vẻ kinh ngạc.
Một kiếm vừa rồi, hắn không có sử dụng bất kỳ linh lực nào, thậm chí cũng không sử dụng cả kiếm pháp....
Chỉ là một lần đâm đánh bình thường mà thôi, nhưng có uy lực kinh người như thế.
Đây chính là kiếm ý.
Vô chiêu thắng hữu chiêu.
Nếu như đến cảnh giới cao thâm thì là trong tay không có kiếm lại hơn hẳn có kiếm, từng chiêu từng thức đều có uy lực lớn lao, mọi vật trong tay đều có thể trở thành kiếm.
Thậm chí dù chỉ là một nhánh cỏ xanh nằm ở trong tay cường giả có kiếm ý tuyệt đỉnh là có thể phát huy ra uy lực của thần kiếm tuyệt thế!
Một lá diệt tinh thần, một cọng cỏ nhưng giết vạn vật!
Đương nhiên, ngay cả Tuyết Lệ Hàn cũng chưa thể đạt tới loại cảnh giới này.
Lúc này Tô Trạch lĩnh ngộ kiếm ý, trực tiếp bỏ qua hình thức ban đầu của kiếm ý, tiểu thành, tinh thông, trực tiếp đạt đến giai đoạn đại thành!
Đối với người lĩnh ngộ kiếm ý, thực lực của bọn họ sẽ tăng lên một cấp bậc khác.
Nhưng mà, rất là khó khăn để lĩnh ngộ kiếm ý.
Người có tư chất bình thường thì phải tính bằng năm, thậm chí là mười năm mới có thể lĩnh ngộ.
Nhưng mà đối với Tô Trạch là người kiếm tâm trời sinh, nó cũng không phải là vấn đề lớn, lĩnh ngộ một cách tự nhiên hơn nữa còn trực tiếp đạt đến cảnh giới đại thành!
Tô Trạch thở dài ra một hơi, gật đầu hài lòng.
“Kiếm linh, ngươi xem nói ta tài giỏi đến mức nào? Lĩnh ngộ kiếm ý chỉ trong thời gian mấy ngày.”
Tuy nhiên, kiếm linh chỉ hừ lạnh một tiếng: “Lưu manh.”
Tô Trạch: “???”
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng tiếp theo của kiếm linh truyền ra: “Nếu lần sau lại dùng ta để làm ra chuyện bẩn thỉu này...”
Huyết quang lóe lên, không cần nói cũng biết.
Tô Trạch có chút bất đắc dĩ.
Ai biết quần áo của Thánh nữ thành Băng Hoàng yếu ớt như vậy?
Hắn tùy tiện chém ra một kiếm đã biến thành mảnh nhỏ đầy trời rồi!
Chỉ có thể nói là chất lượng quần áo của nàng kém cỏi nên mới tạo thành kết quả như vậy, thật ra thì không có quan hệ lớn với mình.
Tô Trạch yên lặng lẩm bẩm trong lòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, tiếp theo quay đầu nhìn về phía Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa.
Hôm nay còn chưa truyền tu vi, đúng lúc thừa dịp cơ hội bây giờ thực hiện truyền tu vi.
Hắn vẫy tay, ý bảo Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa lại đây.
Sau đó duỗi ngón tay ấn.
“Ngươi truyền tu vi năm trăm năm cho Thanh Giao!”
“Kích hoạt công năng truyền và trả lại!”
“Đang lựa chọn bội số trả lại!”
“Bội số trả lại lần này của ngươi là bảy mươi lần!”
“Ngươi đạt được tu vi ba mươi năm nghìn năm năm!”
Tô Trạch nghe được mấy chữ này, tâm trạng rất tốt.
Bội số trả lại là bảy mươi lần!
Bội số này đã được coi là rất cao rồi, từ khi chính mình có hệ thống tới nay, bội số trả lại cao nhất cũng không thể hơn được con số này.
Thu hoạch khá là tốt, Tô Trạch rất hài lòng, tiếp theo đưa ngón tay chút hướng một bên Tiểu Hỏa.
“Ngươi truyền tu vi năm trăm năm cho Xích Viêm Điểu!”
“Kích hoạt công năng truyền và trả lại!”
“...”
“Bội số trả lại lần này của ngươi là tám mươi lần!”
“Ngươi thu được tu vi bốn mươi ngàn năm!”
“Thật tuyệt!” Lông mày của Tô Trạch nhướng lên một chút, hắn bị kinh ngạc bởi bội số trả lại này.
Tám mươi lần!
Nhìn một đống lớn tu vi còn thừa kia trên giao diện hệ thống, nhịp tim của Tô Trạch cũng tăng nhanh trong giây lát.
Không ngừng tiến lên, thừa dịp may mắn vẫn còn ở đây, vội vàng lấy ra công cụ hình trứng!
Tô Trạch vung tay lên, thả Hắc Đản ra.
Ánh sáng nhạt trên vỏ trứng của Hắc Đản lóe lên, rõ ràng vẫn còn đang ngủ say, chưa tỉnh lại.
Nhưng cũng không chậm trễ gì việc truyền của Tô Trạch.
“ Ngươi truyền tu vi năm trăm năm cho ? ? ?!”
“...”
“ Bội số trả lại lần này của ngươi là một trăm lần!”
“Ngươi thu được tu vi năm mươi nghìn năm!”
“Ôi vãi!”
Tô Trạch không nhìn được bật thốt lên.
Hôm nay đúng là may tới nhà bà ngoại mịa nó luôn rồi!
Trả lại bạo kích một trăm lần!