Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 246 - Chương 246: Chiến Đấu Kịch Liệt, Một Thắng Một Thua (2)

Chương 246: Chiến đấu kịch liệt, một thắng một thua (2) Chương 246: Chiến đấu kịch liệt, một thắng một thua (2)

Khóe miệng Monroe lộ ra ý cười, nhìn về phía đối diện, ánh mắt mang theo nghiền ngẫm.

Hắn đã nói rồi, thiên kiêu tộc Huyết Thần bò ra từ đống người chết bên trong huyết chiến, về phương diện thực chiến vượt xa thiên kiêu Nhân tộc!

Trên thế giới này, trừ phi cảnh giới thực lực của ngươi vượt xa đối thủ.

Nếu không, trong quá trình chiến đấu, phần nhiều quyết định thắng thua là trạng thái và kỹ xảo, cùng với tâm lý thấy chết không sờn.

Hơn nữa Andrew là chiến sĩ, trên đài diễn võ bị hạn chế về địa hình nghiêm trọng này, ưu thế của hắn lại càng lớn hơn ngự thú sư!

Chỉ trong phạm vi mấy trăm mét, vô cùng hạn chế linh thú có hình thể to lớn, tất nhiên muốn thắng cũng dễ dàng hơn.

Mà lúc này.

Sương máu dần dần tiên tan sạch sẽ.

Vô số người đều trừng to mắt, căng thẳng nhìn về phía đài diễn võ, muốn biết rốt cuộc là người nào thắng.

Cuối cùng, tầng sương máu mỏng manh hạ xuống, tiêu tan sạch sẽ.

Tiếng khiếp sợ vang lên.

Toàn thân Phượng Khánh và tam đầu sư đều là máu, ngã ở trên sân, trên người tràn đầy vết thương nhỏ bé, máu chảy không ngừng, nhuộm đỏ quần áo, nhìn vô cùng thê thảm.

“Chuyện này…”

“Thiên kiêu Nhân tộc chúng ta thua rồi…”

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đều không thể nào tiếp nhận được kết quả này, không dám tin nhìn tất cả trên đài diễn võ, thì thầm tự nói.

Andrew đứng ở một bên, khuôn mặt mang ý cười, xoay người rời đi.

Tiếng nói của trọng tài vô cùng nặng nề, thấp giọng nói ra:

“Trận đầu tiên, tộc Huyết Thần thắng.”

Nhân viên y tế lên sân khấu, mang Phượng Khánh và tam đầu sư đi chữa trị.

Sắc mặt đám người Diệp Thanh rất khó coi nhìn đám người tộc Huyết Thần ở đối diện, trong ánh mắt lóe vẻ giận dữ.

“Ra tay nặng quá rồi! Thật đáng chết!”

Một vị thiên kiêu nhỏ giọng mắng.

Đỗ Dao nghe vậy lạnh lùng nói ra: “Mọi người tỉnh táo lại đi! Đây là chiến đấu giữa hai tộc, đừng mơ mộng hão huyền rằng sẽ có người nương tay!”

“Trận tiếp theo… người nào lên?”

Bỗng nhiên, Lữ Cảnh Long hỏi.

Trong lúc nhất thời, mọi người im lặng.

Bây giờ áp lực đang đè xuống đám người Nhân tộc.

Đã thua một trận rồi, cho dù như thế nào thì trận này cũng phải thắng lại.

Lữ Cảnh Long nói tiếp: “Nếu không thì ta lên.”

Các thiên kiêu liếc nhìn nhau, lập tức gật đầu.

“Phải cẩn thận chút, dường như sương máu kia của bọn họ có thể ngăn cách thần niệm dò xét.”

Đỗ Dao ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.

Lữ Cảnh Long gật đầu, nhún người nhảy lên, xuất hiện trên đài diễn võ.

Trận này, bên kia phái ra Patton.

Kèm theo tiếng chuông vang lên, chiến đấu hết sức căng thẳng.

Một cây trường thương xuất hiện trong tay Lữ Cảnh Long, một thương đâm ra, chớp nhoáng hệt như ngân long.

Sắc mặt Patton thay đổi, lập tức biết rõ đối thủ là kẻ khó chơi, không dám nương tay, dốc sức đánh ra.

Bịch bịch bịch!

Hai người quấn lấy nhau, đánh không phân cao thấp.

Không lâu sau, sương máu lại xuất hiện.

Rõ ràng đây là thủ đoạn mà mỗi một người của tộc Huyết Thần đều biết.

Nhưng lần này, rất nhanh chiến đấu đã kết thúc.

Trước ngực Lữ Cảnh Long xuất hiện hai vết thương dữ tợn, máu tươi chảy ra, sắc mặt tái nhợt, nhưng cuối cùng vẫn thắng.

Patton quỳ một chân xuống mặt đất, cơ thể không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Thua rồi.

Lại thua rồi!

Tâm lý của hắn hơi sụp đổ rồi.

Vốn dĩ lúc trước bị một quả trứng kỳ quái đánh bại đã tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn cho hắn.

Bây giờ lại thua bởi thiên kiêu Nhân tộc, càng khiến cho tâm lý của hắn sụp đổ, muốn đập đầu chết trên đài diễn võ này luôn cho rồi.

Nhưng ngay sau đó tiếng nói của Monroe truyền vào trong tai của hắn.

“Xuống đi.”

Lúc này mới khiến hắn dừng lại suy nghĩ vẩn vơ, vẻ mặt hoảng hốt đi xuống đài diễn võ.

Tiếng hoan hô của khán giả đinh tai nhức óc, vô cùng hưng phấn.

Thắng lợi của Lữ Cảnh Long quét ngang mờ mịt trong lòng bọn họ, lần nữa phấn chấn lên.

Cùng lúc đó.

Hai bên cũng bắt đầu bàn bạc người ra trận thứ ba.

Bên phía tộc Huyết Thần bàn bạc vô cùng kịch liệt.

Ai ai cũng muốn ra sân, không muốn nhường bước.

Trong đó Newman kích động nhất, trong khi tranh cãi vẫn không quên châm biếm Patton mấy câu.

Bởi vì kích động, làn da tái nhợt của hắn cũng phơn phớt hồng.

Cuối cùng, hắn giành được tư cách ra sân như mong muốn.

Tiếng chuông vang vọng.

Thiên kiêu hai tộc lên đài, trận tỉ thí giao lưu thứ ba chính thức bắt đầu!

Trong tay Newman cầm hai thanh đoản dao, nụ cười trông có vẻ dữ tợn, bóng dáng hắn nhoáng cái đã biến mất, nhào về phía thiên kiêu Nhân tộc ở đối diện.

Rất nhanh đã phân rõ thắng bại

Newman đã hoàn toàn hiểu được một cách rõ ràng cách nói chiến đấu như chó điên là thế nào.

Hắn vừa lên đã lập tức sử dụng bí thuật, tăng sức chiến đấu của bản thân lên rất nhiều.

Cộng thêm hắn vốn đã chiếm ưu thế nhất định về mặt cảnh giới.

Lúc này thực lực lại được tăng cao lần nữa, tất nhiên có thể đánh cho đối phương không kịp trở tay.

Mặc dù thiên kiêu Nhân tộc chiến đấu cùng hắn phản ứng rất nhanh, cũng bắt đầu phản kích.

Nhưng Newman lại để hắn thấy được điên cuồng là như thế nào.

Phụt một tiếng.

Lưỡi đao sắc bén xuyên qua bả vai Newman, khiến cho máu văng tung tóe.

Nhưng đây chính là một trong những kế hoạch của Newman!

Bởi vì đau đớn mà sắc mặt hắn hơi méo mó, nhưng nhiều hơn chính là loại sảng khoái biến thái!

Ngay sau đó.

Newman không những không lùi về sau, trái lại còn đạp bước tiến về phía trước.

Lưỡi đao sắc bén cắm vào sâu hơn, nhưng cũng bởi vậy mà hạn chế đối phương!

Sắc mặt thiên kiêu Nhân tộc thay đổi, rõ ràng không ngờ Newman lại lựa chọn cách chiến đấu điên cuồng như vậy.

Nhưng như vậy thì đã không còn kịp rồi.

Newman xuất hiện ở trước mặt hắn, một đôi đoản đoan vung ra, nhắm thẳng vào vị trí hiểm yếu của đối phương!

Mà ngay lúc này.

Một bóng người xuất hiện ngăn hắn lại.

“Được rồi, bọn ta thua.”

Là một cường giả Hóa Thần.

Sắc mặt hắn khá là khó coi.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người ra tay cứu người, quả thật vô cùng mất mặt.

Nhưng không ra tay, vậy hai thanh đoản đao kia sẽ trực tiếp chặt đầu thiêu kiêu Nhân tộc phía sau mình.

Hết cách rồi…

Sắc mặt thiên kiêu Nhân tộc kia xám xịt, rõ ràng cũng biết sự thật này, chỉ có thể cắn răng rời khỏi đài diễn võ.

Newman hừ lạnh một tiếng, vung tay rút lưỡi đao sắc bén trên bả vai ra, chỉ cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái, không nhịn được cười to lên.

Bình Luận (0)
Comment