“Mẹ nó, ta vừa nhìn nhìn những khuôn mặt như chết cha chết mẹ của tộc Huyết Thần là tức! Bây giờ chiến đấu giữa các thiên kiêu bắt đầu rồi, nhất định phải cho bọn họ đẹp mặt mới được!”
“Vừa rồi thật sự khiến ta tức chết! Ngươi nhìn dáng vẻ đắc ý sau khi chiến thắng của mấy tên cuối cùng kia không? Đúng là làm bộ làm tịch!”
“Sắp khiến ta đây nôn ra luôn rồi, thiên kiêu chúng ta mau lên sân đi, đánh ngã hết thiên kiêu của bọn họ! Như vậy mới hả giận!”
“Ta thấy khuôn mặt thối của tộc Huyết Thần là khó chịu, thật sự muốn trát một tầng phân lên đó!”
“Huynh đệ, lời ngươi nói buồn nôn quá rồi…”
“…”
Tiếng nói chuyện vang lên sôi nổi, dưới những bình luận bên ngoài sân, khán giả lại lần nữa cháy lên hy vọng.
Bọn họ hô to tên của đám người Diệp Thanh, vô cùng điên cuồng, vô cùng hi vọng lát nữa đám người Diệp Thanh đánh người của tộc Huyết Thần một trận tơi bời.
Bên phía tuyển thủ Nhân tộc.
Sắc mặt mọi người có phần nặng nề.
Từ trong chiến đấu vừa rồi, bọn họ ít nhiều hiểu được thói quen chiến đấu của tộc Huyết Thần.
Đây cũng là mục đích của việc cố ý thành lập tổ Trúc Cơ.
“Sao rồi?” Thiên kiêu có khuôn mặt thanh tú hỏi.
“Sao gì.” Diệp Thanh nhìn hắn: “Phượng Khánh, có phải ngươi sợ rồi hay không?”
Dáng người của Phượng Khánh không cao, hơi gầy yếu, khuôn mặt lại càng giống thiếu niên vô hại.
Nhưng tính cách của hắn lại không dễ chọc, vừa nghe thấy lời của Diệp Thanh đã lập tức xù lông.
“Đánh rắm! Ta sợ sao? Đợi lát nữa ta là người đầu tiên ra sân! Ai cũng đừng tranh với ta!”
Diệp Thanh xua tay nói: “Ngươi thì thôi đi, người thứ nhất ra sân, tất nhiên phải là người có thực lực mạnh nhất ta đây, ngươi vẫn nên tránh sang một bên đi!”
Phượng Khánh nghe vậy, cười khẩy nói: “Ồ? Đúng là trong núi không có hổ, khỉ con xưng làm vương! Trạch ca không có ở đây, ngươi lại dám tự xưng mình là mạnh nhất?”
Diệp Thanh định phản bác, nhưng vừa nghe thấy tên của Tô Trạch thì lập tức im miệng.
Hà Tuyết Nhi ở bên cạnh đứng ra hòa giải.
“Được rồi, lúc này cũng đừng tranh cãi nữa, Phượng Khánh nói trước, vậy để hắn lên trước.”
Đỗ Dao lên tiếng đồng ý.
Những người khác thấy vậy, tất nhiên không có ý kiến gì khác.
Mọi người lập tức bắt đầu sắp xếp thứ tự ra trận, rất nhanh đã sắp xếp xong.
Lúc này, tiếng chuông lại truyền đến.
Trọng tài cao giọng nói: “Tuyển thủ trận đầu tiên lên đài!”
“Cẩn thận chút, đừng khinh địch!”
Sắc mặt mười vị thiên kiêu còn lại đều trở nên nghiêm túc, thi nhau lên tiếng căn dặn Phượng Khánh.
Phượng Khánh gật đầu, trầm giọng nói: “Yên tâm đi.”
Nói xong, thân hình hắn chợt lóe, thoáng cái đã xuất hiện trên đài diễn võ.
Trong các tuyển thủ của tộc Huyết Thần, cũng có một người đi ra khỏi đội ngũ, xuất hiện ở đối diện Phượng Khánh.
Nhưng cũng không phải là Newman.
Khác với vừa lên đã đánh của tổ Trúc Cơ lúc trước.
Lần này hai bên đều tự giới thiệu lai lịch của mình.
“Nhân tộc, Phượng Khánh, ngự thú sư!”
Vừa dứt lời, không gian bên cạnh Phượng Khánh vặn vẹo, một con tam đầu sư toàn thân trắng như tuyết từ trong không gian ngự thú đi ra!
Đây là một chủng loài hậu duệ của thần thú, thực lực mạnh mẽ, cũng đạt đến cấp D.
Đối diện, người của tộc Huyết Thần có sắc mặt trắng bệch nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Tộc Huyết Thần, Andrew, chiến sĩ!”
“Lại là một ngự thú sư? Không phải Tô Trạch của Nhân tộc kia cũng là ngự thú sư sao?”
“Thật ra tộc Huyết Thần chúng ta cũng không có bao nhiêu ngự thú sư, đây là lần đầu tiên ta gặp phải ngự thú sư đấy.”
“Nghiêm túc quan sát đi, không chừng có thể tìm được rất nhiều nhược điểm của ngự thú sư, đúng lúc nghiệm chứng suy nghĩ chúng ta nói ra hôm qua.”
Các thiêu kiêu tộc Huyết Thần nhỏ giọng trò chuyện với nhau, đều chăm chú nhìn về phía đài diễn võ, hơi mong chờ trận chiến đấu kế tiếp.
bên ngoài sân, tiếng bình luận vang dội.
Sắp diễn ra chiến đấu giữa các thiên kiêu!
Đây mới là mục đích thật sự của tỉ thí giao lưu, chiến đấu vừa rồi chỉ là món ăn khai vị mà thôi.
Cảm xúc của khán giả bị kích động, vẫy mạnh hai tay, kêu gào tên của Phượng Khánh.
Trọng tài bày ra dáng vẻ sẵn sàng đón địch, cường giả Hóa Thần hai bên cũng đều chú ý đến, chuẩn bị sẵn sàng ra tay dừng chiến bất cứ lúc nào.
Dù sao cũng là thiên kiêu Kim Đan cảnh, thực lực đều không thể khinh thường, cho dù thiên kiêu của phe nào xảy ra thương vong thì đều là chuyện lớn.
Bởi vậy, về mặt an toàn tính mạng của bọn họ, không thể để ra sai sót.
Mà lúc này.
“Tuyển thủ chuẩn bị.”
Trọng tài trầm giọng nói ra.
Sau khi thấy hai người đều chuẩn bị sẵn sàng, hắn gắng sức vung chuông nhỏ ở bên cạnh.
Coong!
Mặc dù chuông đồng nhỏ, nhưng âm thanh lập tức truyền khắp sân vận động.
Trong chốc lát.
“Rống!”
Con tam đầu sư bên cạnh Phương Khánh gầm lên giận dữ, thân hình bắt đầu phóng to, khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Ngay sau đó, hắn nhún người nhảy lên trên lưng tam đầu sư.
Trên người Phượng Khánh lóe lên một tầng sáng nhàn nhạt, kết nối trao đổi với linh thú khế ước bên dưới, tạo thành sự liên kết đặc thù nào đó.
Đây chính là cách chiến đấu chính tông nhất của ngự thú sư.
Hoàn toàn khác biệt với cách nuôi thả của Tô Trạch.
Ngự thú sư và linh thú khế ước của mình cùng nhau chiến đấu, giúp đỡ lẫn nhau, có thể phát huy ra sức chiến đấu vượt xa thực lực bản thân!
Andrew tỏ ra nghiêm túc, biết người đối diện cũng không phải loại tôm thối cá thiu, quanh thân lượn lờ huyết quang.
Ngay sau đó.
Phượng Khánh và tam đầu sư phát động công kích.
Một tia sáng trắng xuất hiện, dùng tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía Andrew, ba lưỡi đao gió cực kỳ sắc bén chém ra.
“Bịch”, một tiếng vang trầm truyền ra.
Andrew bỗng nhiên nổ thành một đám sương máu, đồng thời nhanh chóng lan ra, bao phủ toàn bộ đài diễn võ ở bên trong.
Trong nháy mắt bóng hình của hắn biến mất không thấy đâu nữa, giống như đã hòa vào trong sương máu.
Xoẹt xoẹt!
Ánh lửa chói mắt bùng lên.
Móng vuốt của tam đầu sư cào lên trên sàn đài diễn võ, phát ra âm thanh chói tai.
Ngoài sân.
Ngoài những cường giả Nguyên Anh và Hóa Thần thì không ai thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ có thể thông qua hai luồng khí tức để phán đoán tình huống.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc từ trong sương máu truyền ra.
Nhưng ngay sau đó, âm thanh dừng hẳn lại, không còn chút động tĩnh nào nữa.