Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 248 - Chương 248: Trở Về Kinh Đô, Hắc Đản Nở?

Chương 248: Trở về Kinh đô, Hắc Đản nở? Chương 248: Trở về Kinh đô, Hắc Đản nở?

Mỗi một lần thất bại đều là kém một chiêu, bởi vì một chi tiết nhỏ nào đó mà thua tỉ thí.

Điều này rất khó chịu.

Nếu thật sự là thực lực của ngươi không bằng, vậy cũng thôi đi.

Nhưng thất bại ở mặt này, thường thường sẽ có nhiều tiếc nuối và uất ức.

Giống như ngươi hẹn sau giờ học đánh với ai đó, thực lực hai bên không chênh lệch là mấy, kết quả khi đến cổng trường lại bị đối thủ ẩn nấp trong bóng tối xông ra đánh lén.

Rõ ràng có hi vọng thắng lợi, lại cứ luôn thiếu một chút như vậy…

Uất ức, uất ức quá rồi!

Giờ phút này.

Trên đài diễn võ.

Đối mặt với khiêu khích của Anisha, tất nhiên ba người Diệp Thanh không thể nào cũng tiến lên.

Bọn họ không chịu nổi mất mặt này.

Nhân tộc càng không chịu nổi mất mặt này.

Khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo của Đỗ Dao hiếm khi lộ ra cảm xúc rõ ràng, ngăn cản Diệp Thanh muốn lên đài, nhỏ giọng nói:

“Để ta lên, nếu như không đánh nổi, tốt xấu gì các ngươi còn có thể nhìn ra một số sơ hở hoặc kỹ xảo chiến đấu của nàng…”

Diệp Thanh cắn chặt hàm răng, cuối cùng vẫn đồng ý.

Nhân tộc không thể thua nữa.

Hiện giờ thực lực của hắn được công nhận là mạnh nhất trong này.

Đương nhiên chỉ là trong Nhân tộc.

Nếu ngay cả hắn cũng thua, vậy Nhân tộc hoàn toàn thua rồi.

Một trận!

Ít nhất phải thắng một trận!

Giành thắng lợi trong cuộc chiến của thiên kiêu mạnh nhất hai bên!

Như vậy mới có thể miễn cưỡng vớt vát được chút thể diện!

Tại chỗ ngồi của cường giả Nhân tộc cách đó không xa.

Sắc mặt Trương Mục Chi âm trầm, các Hóa Thần ở bên cạnh cũng vậy, tâm trạng kém đến cực điểm.

Nhưng vào lúc này.

Một tiếng nói truyền vào trong đầu Trương Mục Chi.

Nét mặt của hắn thay đổi kịch liệt, ngay sau đó dần bình tĩnh trở lại, thậm chí còn khẽ nở nụ cười nhẹ nhõm.

Có Hóa Thần nhạy bén nhận ra thay đổi của hắn, thầm giật mình, theo bản năng cho rằng Trương Mục Chi mất mặt quá rồi, dẫn đến xuất hiện mất cân bằng tâm lý.

Mà đúng vào lúc này.

Chiến đấu giữa Đỗ Dao và Anisha bắt đầu.

“Chỉ có một mình ngươi thôi sao? Đúng là phiền phức.”

Anisha thản nhiên nói ra, hoàn toàn không coi Đỗ Dao ra gì.

Vù vù vù…

Đáp lại nàng chính là những cơn gió lạnh rít gào, băng tuyết sương trắng vô tận xuất hiện, nhiệt độ cực thấp lập tức buông xuống đài diễn võ.

Hơi nước trong không khí nhanh chóng ngưng tụ, trên mặt đất đã xuất hiện một tầng băng mỏng, cũng dần lan ra, chỉ chốc lát đã bao trùm toàn bộ đài diễn võ.

Anisha khẽ cười một tiếng, bóng dáng lặng lẽ biến mất không thấy đâu nữa.

Thực lực của Đỗ Dao rất mạnh.

Chỉ tiếc rằng, Anisha đã gần kề Kim Đan trung kỳ, về mặt thực lực còn mạnh hơn nàng không ít.

Bởi vậy.

Hồi lâu sau.

Một chuỗi âm thanh khiến người khác ghê sợ vang lên.

Khóe miệng Đỗ Dao tràn ra một tia máu tươi, lùi nhanh ra ngoài, trong tay xuất hiện một chiếc gậy băng chống xuống mặt đất, lúc này mới miễn cưỡng giúp cho bản thân không ngã xuống.

Còn Anisha thì ung dung hơn nhiều.

Đỗ Dao không nói gì, xoay người xuống đài, đi đến bên cạnh Diệp Thanh và Hà Tuyết Nhi, nhanh chóng cung cấp một loạt tin tức mấu chốt.

Anisha không xuống đài, lặng lẽ đợi người kế tiếp lên đài.

Là thiên kiêu số một số hai trong tộc Huyết Thần, tất nhiên nàng có được một số đặc quyền.

Mặc dù có một vị thiếu niên hơi bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm lời nào.

Monroe vừa cố ý truyền âm cho hắn, hứa hẹn sau khi chiến đấu kết thúc sẽ không lập tức rời khỏi nơi này, mà sắp xếp cho hắn đánh một trận với thiên kiêu Tô Trạch không ra sân của Nhân tộc.

Trên không trung.

Trong tầng mây dày đặc, một khe hở không gian lặng im không một tiếng động xuất hiện.

Hắc long to lớn từ bên trong thò người ra, Lữ Tranh Đạo và Tô Trạch đứng ở bên trên, mà Tuyết Lệ Hàn vẫn là một thân một mình đứng trong không trung.

Là Hợp Đạo, tất nhiên sự xuất hiện của bọn họ sẽ không bị đám người bên dưới phát hiện.

Ngay cả Hóa Thần đỉnh phong Trương Mục Chi, chỉ sau khi nhận được truyền âm của Tuyết Lệ Hàn mới biết bọn họ trở về rồi.

“Khá lắm, cô gái này kiêu căng như vậy sao?”

Tô Trạch vừa từ trong khe hở không gian đi ra, lập tức nghe thấy Anisha ở bên dưới ăn nói ngông cuồng, muốn một đánh ba.

Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa đều xuất hiện, vô cùng hưng phấn nhìn thiêu kiêu tộc Huyết Thần bên dưới, nóng lòng muốn thử.

“Lý nào lại như vậy, xuống dưới đánh ngã đàn bà thúi kia đi!”

Tiểu Hỏa bi ba bi bô lên tiếng, câu từ lại hơi thô tục.

Sắc mặt Tô Trạch sầm lại, quay đầu nhìn về phía Tiểu Hỏa, không biết là ai dạy Tiểu Hỏa ô ngôn uế ngữ này.

Tiểu Hỏa trông thấy ánh mắt của Tô Trạch, hơi sợ hãi rụt cổ lại, đóng chặt miệng vờ như chưa xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Khóe mắt Lữ Tranh Đạo mang theo ý cười: “Đợi thêm lát nữa đi, cũng phải để đám nhóc con kia rèn luyện một chút.”

“Chính xác, trước đó ta đã cảm thấy bọn họ chỉ có thực lực, không có trạng thái mà người tu luyện nên có.” Tuyết Lệ Hàn gật đầu tán thành: “Cũng để bọn họ nếm thử mùi vị thất bại, miễn cho đến lúc đó ở đại hội Vạn tộc thua càng thảm hại hơn!”

Tô Trạch cũng không có ý kiến gì, trừng trị sớm hay trừng trị muốn đều như nhau.

Dù sao cũng không mất bao nhiêu công sức.

Bên dưới, Hà Tuyết Nhi đã ra sân.

Mấy người đều cúi đầu nhìn, chú ý đến chiến đấu trên đài diễn võ.

Nhưng đúng lúc này.

Sắc mặt Tô Trạch hơi thay đổi, lấy Hắc Đản từ trong không gian ngự thú ra.

Chỉ nhìn thấy Hắc Đản đang run rẩy, tần số càng ngày càng nhanh, khí tức bên trong cũng càng ngày càng mạnh mẽ, giống như có thứ gì muốn phá xác đi ra!

Hắc Đản sắp nở rồi!?

Lữ Tranh Đạo và Tuyết Lệ Hàn quay đầu nhìn, thuận tay ngăn cách xung quanh với thế giới bên ngoài, tránh cho động tĩnh quá lớn quấy nhiễu chiến đấu bên dưới.

Tô Trạch buông hai tay ra, Hắc Đản tự lơ lửng giữa không trung, đường vân trên vỏ trứng tỏa sáng lấp lánh, thi thoảng có tiếng vang rất nhỏ từ trong vỏ trứng truyền ra.

Lữ Tranh Đạo và Tuyết Lệ Hàn đều tò mò nhìn Hắc Đản.

Bọn họ cũng không rõ lai lịch của Hắc Đản, muốn biết rốt cuộc bên trong thai nghén loại sinh vật gì.

Trong lúc nhất thời, ba người ngay cả chiến đấu bên dưới cũng không chú ý đến nữa.

Ánh sáng trên vỏ trứng của Hắc Đản dần dần mờ nhạt, thu lại tiến vào bên trong vỏ trứng.

Chỉ chốc lát.

Đột nhiên.

Tất cả ánh sáng đều tan biến không thấy, Hắc Đản ngừng run rẩy, không hề nhúc nhích lơ lửng giữa không trung, giống như hoàn toàn bất động.

Răng rắc.

Tiếng nứt vỡ vang lên lanh lảnh.

Một khe nứt nhỏ xíu xuất hiện trên vỏ của Hắc Đản.

Bình Luận (0)
Comment