Tô Trạch ngừng thở ngay lập tức, hơi căng thẳng nhìn Hắc Đản lơ lửng trên không trung.
Nếu không có hắn, Hắc Đản chỉ là một sinh vật mà ngay cả hệ thống cũng không thể đưa ra một cái tên cụ thể.
Mỗi lần hắn truyền tu vi vào thì chỉ có mỗi thông báo “???”, quỷ mới biết rốt cuộc nó là thứ gì.
Những thông tin liên quan đến Hắc Đản lại ít đến thảm thương.
Nó chỉ có một kỹ năng và huyết mạch Huyền Vũ 1% ít đến đáng thương.
Nhưng chỉ với lượng tin tức nhỏ bé như thế thì không thể suy ra được những thứ hữu ích từ đó.
Răng rắc răng rắc...
Âm thanh trứng vỡ phát ra càng lớn hơn.
Từng khe nứt dài nhỏ xuất hiện trên vỏ Hắc Đản, thông qua từng khe hở ấy, hắn có thể mơ hồ thấy hình như bên trong là một vật thể màu đen.
Màu đen.
Tô Trạch âm thầm gật đầu, nhìn Hắc Đản với vẻ chờ mong.
Cuối cùng một mảnh vỏ trứng lớn bằng lòng bàn tay rơi ra, thứ bên trong theo đó hiện ra ngoài.
Đập vào mắt Tô Trạch là một vật thể đen nhánh, bên trên còn có một ít hoa văn đặc biệt được sắp xếp ngăn nắp.
Hắn nhướng mày.
Chẳng nhẽ đây là lưng của nó?
Hắc Đản là một loài vật có vỏ cứng trên lưng sao?
Hơn nữa nó còn có một ít huyết mạch Huyền Vũ.
Chẳng nhẽ bản thể của Hắc Đản là một chú rùa nhỏ sao?
Lữ Tranh Đạo và Tuyết Lệ Hàn cũng sáp vào, phía sau hai người họ còn hiện ra một cái đầu rồng khổng lồ.
Bang!
Một mảng vỏ to lớn tiếp tục rớt xuống.
Ngay sau đó, từng mảnh vỏ trứng rơi xuống hầu như không còn.
Tô Trạch nhìn thứ đang dần hiện ra trước mắt mình thì không nhịn được sững sờ.
Không chỉ có hắn, ngay cả ba tu sĩ Hợp Đạo kiến thức uyên bác cũng sững sờ theo.
Bởi vì trước mặt bọn họ hiện giờ không phải là một sinh vật...
Mà chỉ là một trứng đen nhỏ hơn.
Hình dạng của nó không khác gì lúc trước, chỉ có hoa văn bên trên hơi thay đổi mà thôi.
Ngoài điểm đó ra thì nó không hề khác biệt với dáng vẻ trước kia cả!
Dường như quả trứng không phải vừa nở ra mà chỉ lột xác mà thôi.
Đúng vậy.
Quả trứng giống như loài rắn, cứ cách một khoảng thời gian thì chúng lại lột bỏ lớp da rắn trên người...
Tô Trạch cảm thấy hơi ngứa răng, khóe miệng co giật mấy cái, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì.
Vừa nảy hắn còn có hơi hồi hộp, không biết sau khi Hắc Đản nở ra sẽ có hình dạng thế nào.
Ai ngờ bây giờ nhìn lại thì bên trong trứng đen lại là một trứng đen khác?
Ngay lúc này, Hắc Đản đã tỉnh lại từ trong giấc ngủ sâu.
Sau khi nó phát hiện mọi người đều đang nhìn mình thì có hơi thẹn thùng lên tiếng:
“Sao vậy? Ta đã ốm hơn rồi ư?”
Tô Trạch vội nuốt vào những lời định nói xuống, hắn hỏi:
“Hắc Đản, chẳng phải ngươi sắp nở rồi sao? Hay bản thể của ngươi chính là một quả trứng?”
Hắc Đản trả lời bằng giọng vô tội: “Ta... ta chưa từng nói mình sắp nở.”
Tô Trạch không thể nào phản bác lại được, hắn tập trung quan sát Hắc Đản, muốn biết sau lần “lột xác” này thì nó sẽ thay đổi thế nào.
“Tên: ??? (Hắc Đản).”
“Đẳng cấp: Cấp D trung giai viên mãn.”
“Chủng tộc: Không rõ.”
“Kỹ năng: Thuật Niết Bàn Trường Sinh, Nhất Kích Tất Trúng (từ Hóa Thần trở xuống).”
“Huyết mạch đặc thù: Huyết mạch Huyền Vũ 0.9%.”
Tô Trạch: “???”
Thế này là sao?
Ai có thể giải thích cho hắn hiểu được không!
Sau khi Hắc Đản lột xác xong, huyết mạch Huyền Vũ trong cơ thể không những không tăng lên mà lại còn giảm xuống chứ?
Nó tiến hóa ngược à?
Phương hướng tiến hoá của người ta đều là tăng nồng độ huyết mạch, Hắc Đản thì hay rồi, nó lại tiến hoá theo chiều hướng giảm nồng độ huyết mạch xuống!
Cái tên không có chí tiến thủ này!
Sắc mặt Tô Trạch hơi đen lại, hắn chỉ cảm thấy mình xui quá, xui xẻo mịa nó lại mở cửa cho xui xẻo, xui xẻo theo tới nhà!
Lữ Tranh Đạo thấy cảnh tượng thế này thì tắc lưỡi lấy làm kỳ lạ, hiển nhiên hắn chưa bao giờ gặp trứng ở trong trứng bao giờ.
Hắn từng nghe nói về trứng có hai lòng đỏ chứ chưa từng thấy trong lớp vỏ trứng lại có quả trứng khác.
“Hắc Đản... haiz!”
Tô Trạch nhìn Hắc Đản, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, không có chút manh mối nào.
Nhưng may thay thực lực của Hắc Đản đã mạnh lên một tí, coi như cũng có chút thu hoạch.
Hơn nữa nó lại có thêm một kỹ năng mới.
Nhất Kích Tất Trúng?
Nghe có vẻ rất lợi hại, không biết hiệu quả cụ thể của kỹ năng này thế nào.
Hắc Đản nào biết trong đầu Tô Trạch đang suy nghĩ điều gì, hiện giờ nó cảm thấy dường như trong đầu có thêm gì đó, từng ký ức bị lãng quên nay lại hiện lên một ít.
Nó cảm nhận những thứ đã được khôi phục thì trong lòng rất vui vẻ, cơ bản chẳng hề quan tâm đến những ánh mắt quái dị xung quanh.
Tuyết Lệ Hàn phất tay hủy bỏ trận pháp vô hình xung quanh, lắc đầu chỉ nói không thú vị.
Ầm!
Tấm màn ngăn biến mất, tiếng vang trên đài diễn võ bên dưới lập tức truyền vào tay mọi người.
Hắc Đản bị âm thanh này dọa sợ, nó vội vàng “cúi trứng” nhìn xuống.
Trên đài diễn võ.
Người chiến đấu với Anisha không còn là Hà Tuyết Nhi mà đã được đổi thành Diệp Thanh.
Lúc này hắn đang giằng co với nàng, trên khuôn mặt thanh tú không có nụ cười mà đổi lại thành vẻ nghiêm túc cực kỳ.
Tuy cơ thể hắn không được xem là cường tráng nhưng lại có thể phát ra lực lượng khủng bố đến thế.
Mỗi lần ra tay đều tạo thành từng trận nổ vang nặng nề.
Cú đánh mang theo tiếng gió rít gào, cực kỳ cuồng bạo.
Không thể không nói, thông tin mà Đỗ Dao và Hà Tuyết Nhi hợp sức lấy được rất hữu ích.
Tuy Diệp Thanh có hơi yếu hơn Anisha về mặt thực lực, nhưng họ đánh nhau lại khó phân thắng bại.
Tô Trạch khẽ nhíu mày.
Đương nhiên hắn nhận ra tên nhóc Diệp Thanh chẳng còn kiên trì được bao lâu nữa.
Năng lực của tộc Huyết Thần thật sự có hơi kỳ dị.
Nếu ngươi chưa từng tiếp xúc hay hiểu sâu về tộc ấy, thì đa phần ngươi sẽ bị khắc chế.
Đối với các thiên kiêu, chênh lệch mảy may như thế đã đủ để họ phân rõ kẻ thắng người thua.
Hắc Đản nhìn Anisha bên dưới và các thí sinh đang ngồi ở chỗ của tộc Huyết Thần, lập tức nóng lòng muốn thử nghiệm.
Thực lực của nó vừa đột phá chút ít, nên muốn dùng họ để luyện tay.
Đúng như dự đoán.
Không lâu sau.
Diệp Thanh bị đánh trúng, từng vết thương dữ tợn xuất hiện trên nắm tay của hắn, da thịt nứt vỡ khiến xương trắng bên trong hiện ra ngoài.