Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 250 - Chương 250: Không Thể Phản Bác Lại Sự Châm Chọc, Nhân Tộc Không Có Thiên Kiêu?

Chương 250: Không thể phản bác lại sự châm chọc, Nhân tộc không có thiên kiêu? Chương 250: Không thể phản bác lại sự châm chọc, Nhân tộc không có thiên kiêu?

Phụt.

Hắn phun một ngụm máu tươi, đứng ở tại mép đài diễn võ mà nhíu mày, đôi mắt dần dần trở nên điên cuồng.

Một quả cầu sương mù bằng máu nhanh chóng ngưng tụ, cơ thể Anisha từ từ hiện ra và nhìn Diệp Thanh bằng vẻ thản nhiên:

“Không thể không nói thực lực của ngươi rất mạnh.”

“Nhưng... ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta.”

Nàng khẽ ngẩng đầu, vẻ mặt ngạo nghễ, giọng điệu bình thản, nói bằng giọng ra lệnh:

“Ngươi nhận thua đi, nếu không ngươi chỉ thất bại thê thảm hơn, thậm chí còn ảnh hưởng đến việc ngươi tham gia đại hội Vạn tộc trong tương lai.”

Một đám thiên kiêu của tộc Huyết Thần ở đằng sau lại cười ra tiếng.

Trong đó có một thiếu niên thực lực không thua gì Anisha mở miệng:

“Anisha, đừng nương tay nữa! Để bọn phế vật này đến đại hội Vạn tộc chỉ tổ phí thời gian, ngươi hãy để những đoá hoa trong nhà kính này mở mang tầm mắt thế nào là cường giả chân chính!”

Hắn còn chưa nói xong thì các thiên kiêu của tộc Huyết Thần đã lao nhao phụ hoạ, tùy ý giễu cợt thiên kiêu của Nhân tộc ở đối diện.

Hiện giờ, những thiên kiêu của Nhân tộc đã bị thương trước đó nhất quyết trở lại chỗ ngồi của thí sinh để quan sát cuộc tranh tài.

Sau khi bọn họ nghe những lời giễu cợt ấy xong thì sắc mặt không khỏi xanh mét, nghẹn khuất cực kỳ.

Nhưng mà... phản bác thế nào bây giờ.

Nhóm người mình đều thua cả.

Người thất bại sao có tư cách oán hận người chiến thắng chứ?

Bọn họ ríu rít ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh bằng ánh mắt chứa chan hy vọng.

Diệp Thanh, ngươi nhất định phải kiên trì!

Nhưng mà bọn họ đều biết hy vọng đó quá xa vời.

Cường giả chân chính à...

Bất chợt.

Trong đầu của các thiên kiêu Nhân tộc và vô số khán giả đang xem trận chiến cường giả Hóa Thần đều hiện lên bóng dáng một người.

Đó là... Tô Trạch.

Bây giờ họ muốn hét thật lớn cho đám tộc Huyết Thần phách lối đó biết thiên kiêu mạnh nhất của Nhân tộc không có mặt ở đây...

Thế nhưng lời đã đến khóe miệng nhưng họ không cách nào nói ra.

Ngươi nói người ta sẽ tin sao?

Diệp Thanh thở hổn hển, cảm nhận nỗi đau xót đến từ sâu tận trong từng thớ thịt.

Hắn biết bản thân đã đến cực hạn.

Nếu hắn cứ đánh tiếp như vậy thì chắc chắn sẽ thua không thể nghi ngờ.

Hơn nữa hắn sẽ thua cực kỳ thê thảm như những gì Anisha đã nói.

Nhưng khi nhìn thấy từng khuôn mặt đầy giễu cợt và vô số ánh mắt tràn đầy hy vọng trên khán đài.

Dù có ra sao, Diệp Thanh không thể nào nhận thua nổi.

Bất kể thế nào, ít nhất cũng phải đánh ngang tay mới được.

Nếu thật sự không còn cách nào, hắn sẽ sử dụng chiêu đó...

Diệp Thanh thừa dịp khoảng thời gian ngắn ngủi nhanh chóng khôi phục lại thể lực, ánh sáng lóe lên ở sâu trong mắt, không ngừng tự tìm kiếm cách đối phó.

Rốt cuộc hắn cắn răng quyết định vận dụng đòn sát thủ cuối cùng của mình.

Đó là một chiêu thức liều mạng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không được sử dụng bởi vì tác dụng phụ của nó quá lớn, chẳng may còn làm hắn không thể tham gia vào đại hội Vạn tộc.

Thế nhưng vì liên quan đến thể diện của Nhân tộc nên hắn quyết định mạo hiểm một lần.

Nhưng một người đã trải qua trăm trận chiến như Anisha đã nhìn thấu ý đồ của Diệp Thanh ngay lập tức.

“Chưa thấy quan tài chưa đổ Chiếp!”

Nàng lạnh lùng hừ một tiếng, thân hình thoáng cái đã xuất hiện trước mặt Diệp Thanh.

“Ầm” một tiếng.

Diệp Thanh giơ tay đỡ lấy đòn đánh của nàng, ngay sau đó cả người hắn đều bay ra ngoài, ánh sáng mờ ảo bao phủ lấy toàn thân mới làm cho hắn tránh được việc bay thẳng ra khỏi đài diễn võ.

Phải liều mạng thôi!

Đôi mắt Diệp Thanh khẽ đỏ lên, một làn sóng bất chợt dâng lên trong cơ thể tựa như có thứ gì đó vừa thức tỉnh khiến lòng người đều hoảng sợ.

Mấy trăm ngàn người ở trên khán đài đều im lặng.

Họ nhìn bóng dáng nhuốm máu trên đài diễn võ thì nội tâm đều dâng lên cảm giác uất nghẹn.

Bọn họ xúc động muốn tiến lên trợ giúp Diệp Thanh.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của họ mà thôi.

Trong tầng mây dày đặc.

Tô Trạch thấy dáng vẻ của Diệp Thanh thì đôi mắt bỗng trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

“Hình như Diệp Thanh muốn cược cả tính mạng mình vào? Loại bí pháp này có thể gây tổn hại đến thân thể hắn không?”

Hắn quay đầu hỏi, muốn xuống đó và ra tay ngay bây giờ.

Lữ Tranh Đạo gật đầu trả lời: “Nếu ta không nhìn lầm thì đây chính là truyền thừa đến từ Thiên Cương Nghị đúng không?”

“Như vậy xem ra, Diệp Thanh là đệ tử của Diệp Thuần Phong, chỉ hắn mới có thứ đồ chơi đó.” Tuyết Lệ Hàn đưa ra lời khẳng định.

Hai người thoáng nhìn nhau, nhận ra lai lịch của Diệp Thanh và tu sĩ Hợp Đạo sau lưng hắn.

Tô Trạch thấy hai ông lão đều không nôn nóng thì gấp gáp lên tiếng:

“Sư phụ, thật sự không cần ra tay sao? Nếu hắn bị thương quá nặng thì có ảnh hưởng gì đến đại hội Vạn tộc sau này hay không?”

“Không sao.” Lữ Tranh Đạo lắc đầu: “Dưới áp lực cực điểm mới có thể dẫn ra tiềm lực của công pháp mà hắn tu luyện.”

Tô Trạch bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng trên lưng hắc long mà quan sát.

Đúng như dự đoán.

Diệp Thanh liều mạng nên đã tiến vào trạng thái quên mất bản thân, quyền pháp mạnh mẽ, vừa mở vừa hợp, mỗi một quyền đều có khí thế mặc kệ đối thủ là ai.

Lực lượng không thay đổi gì nhiều, mỗi một cú đấm đều mang theo từng trận sóng khí.

Sắc mặt Anisha thay đổi, cuối cùng nghiêm túc hẳn lên, huyết quang vờn quanh thân, từng sợi huyết quang nhè nhẹ bay ra đối phó với Diệp Thanh.

Trận chiến cực kỳ kịch liệt.

Chiến lực của Diệp Thanh tăng lên rất nhiều, nhưng vẫn chỉ cứu vãn được một tí xu hướng thất bại mà thôi, nhìn chung vẫn còn đang ở thế bất lợi.

Rất nhiều người nhìn thấu điểm này.

Trong một khoảng thời gian, cả hội trường, thậm chí cả Liên minh Nhân tộc đang chú ý tới cuộc chiến đều im lặng.

Bị đè nén, lặng phắc như tờ…

Khoảng vài chục vạn người trong hội trường to lớn đều im phăng phắc chỉ có mấy tiếng động rất nhỏ xuất hiện, mọi người đều vô cùng căng thẳng tập trung vào cuộc chiến trên đài diễn võ.

Ở khắp các nơi trong Liên minh Nhân tộc.

Các Hiệp hội Người tu luyện, phòng họp của các gia tộc lớn, trước mặt các cường giả lánh đời… đều đang chiếu hình ảnh trận chiến giữa Diệp Thanh và Anisha.

Tại một tiểu thế giới đầy hoa thơm và tiếng chim hót líu lo.

Một tiếng thở dài truyền ra trong một căn nhà tranh.

Bình Luận (0)
Comment