Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 252 - Chương 252: Tô Trạch Trở Về, Ai Nói Nhân Tộc Ta Không Có Thiên Kiêu (2)

Chương 252: Tô Trạch trở về, ai nói Nhân tộc ta không có thiên kiêu (2) Chương 252: Tô Trạch trở về, ai nói Nhân tộc ta không có thiên kiêu (2)

“Thiên kiêu mạnh nhất cái gì, coi như mạnh hơn những người vừa rồi thì thế nào? Chưa từng trải qua những trận chiến thật sự thì vẫn chỉ là vật trang trí mà thôi!”

Thiếu niên có thực lực không thua gì Anisha cười nói, vẻ mặt khinh miệt, hoàn toàn chả coi Tô Trạch là cái thá gì.

Quan trọng nhất đó là Tô Trạch nọ còn là một ngự thú sư!

Đối mặt với năng lực cận chiến mạnh mẽ của mình, một ngự thú sư lợi hại thì có ích gì?

Chỉ ba giây.

Đây là mực tiêu mà Daniel tự đưa ra.

Sau trận chiến với Tô Trạch, hắn chỉ cho phép mình chiến đấu trong vòng ba giây.

Hắn phải kết thúc trận chiến trong vòng ba giây!

Nếu không bản thân hắn sẽ trực tiếp nhận thua!

Trận chiến đầu tiên trước đó đã xác minh lý luận của bọn họ lúc trước.

Khi ngự thú sư đối mặt với người cận chiến thì chắc chắn sẽ rơi vào thế yếu.

Cho dù họ cố tình tăng cường khả năng cận chiến của mình.

Nhưng nếu so sánh với những võ giả chuyên tu luyện võ đạo thì sao?

Tất nhiên không thể nào chiến thắng những võ giả ấy.

Suy cho cùng bản thân mỗi chiến sĩ đều đã tự mình trải qua trăm ngàn trận chiến.

Một ngự thú sư không thể cố tình lơ là sở trường của mình để tu luyện sở đoản của mình.

Cho dù một ngự thú sư đặc biệt tu luyện võ đạo.

Tương đương, năng lực ngự thú của hắn sẽ yếu đi rất nhiều.

Không thể nắm cả cá và chân gấu.

Đây là đạo lý không bao giờ thay đổi.

Nghĩ đến đây, Daniel khẽ nhếch khóe miệng và nở nụ cười tự tin.

Trong mắt khán giả Nhân tộc, nụ cười của hắn hiển nhiên thể hiện sự châm chọc cực điểm.

Trên đài diễn võ.

Lúc Diệp Thanh nghe thấy tên Tô Trạch thì dường như trong thân thể bỗng dâng lên thêm lực lượng làm cho hắn lại tiếp tục đứng dậy.

Nếu ngay cả cửa ải trước mắt này mà hắn còn không vượt qua thì sao có thể đuổi kịp bước chân của Trạch ca!

Hắn vẫn vững tin rằng thực lực của Tô Trạch nhất định còn mạnh hơn so với tên tộc Huyết Thần trước mắt.

Hắn hoàn toàn tin chắc về điều đó.

Anisha thấy Diệp Thanh bất ngờ đứng dậy thì trong mắt lộ vẻ tức giận.

“Sao tên ngu xuẩn đó lại muốn đứng lên!”

Nàng có hơi không hiểu.

Nằm trên đất không tốt à?

Như vậy chẳng phải trận chiến sẽ kết thúc một cách tự nhiên hay sao?

Tại sao cứ không biết điều như vậy?

Anisha cực ghét loại hành động lỗ mãng thế này, sự lạnh lùng trong cốt tủy khiến nàng vô thức nảy sinh cảm giác kinh tởm.

“Ta nói ngươi nằm xuống.”

Nàng lạnh lùng ra lệnh.

Huyết quang hiện lên, Anisha chỉ trong nháy mắt đến trước mặt Diệp Thanh.

Bành.

Diệp Thanh ngửa mặt bay ngược ra sau tạo thành một đường cong màu máu trên không trung.

Nhưng hắn vẫn tiếp tục đứng dậy.

Hắn không muốn mình phải ngã xuống.

Cho dù phải thua thì hắn vẫn muốn đứng mà thua.

Hiện giờ, mình đại diện cho thể diện của Nhân tộc, tiêu biểu của Nhân tộc.

Hắn mà ngã xuống thì Nhân tộc sẽ hoàn toàn mất hết mặt mũi.

Anisha không hiểu tâm lý này.

Nàng không hiểu tại sao Diệp Thanh lại cậy mạnh như thế.

Vì cái gọi là thể diện mà không ngại làm tăng thêm thương tích của mình, không để ý đến cả đại hội Vạn tộc quan trọng như vậy sao?

Anisha càng nghĩ như vậy thì ngọn lửa vô danh trong lòng càng mãnh liệt.

Nàng ra tay ngày càng tàn nhẫn, muốn Diệp Thanh sẽ hoàn toàn mất đi năng lực hành động.

Nhưng điều khiến nàng không ngờ đó là.

Dù Diệp Thanh té hết lần này đến lần khác, thương tích trên người ngày càng nghiêm trọng hơn nhưng hắn vẫn luôn tiếp tục đứng dậy.

Thậm chí khí thế của hắn càng tăng lên, trong cơ thể như có thứ gì đó muốn tuôn trào!

Chuyện gì thế này?

Đôi mày thanh tú tựa lá liễu của Anisha khẽ nhíu lại, nàng phất tay lạnh lùng đánh Diệp Thanh ngã xuống.

Diệp Thanh té xuống một cách nặng nề, kế tiếp lại khó khăn đứng dậy.

Lúc này, đôi mắt hắn đã bị máu làm nhòe đi, cảnh tượng trước mắt chỉ toàn là màu đỏ của máu.

Toàn thân đều xuất hiện những cơn đau kịch liệt, tình huống trong cơ thể càng nát bét, đan điền cũng sắp phải cạn kiệt.

Viên kim đan điên cuồng xoay tròn, từng sợi năng lượng tinh thuần tỏa ra những vẫn không thể đuổi kịp tốc độ tiêu hao năng lực của Diệp Thanh.

Trước mắt Diệp Thanh đã sắp đến đến cực hạn, giống như dây cung bị kéo căng có thể đứt bất cứ lúc nào.

Nhưng hắn vẫn không lùi bước.

Trong bóng tối, Diệp Thanh nảy sinh cảm giác Tô Trạch sắp đến rồi.

Như thế hắn càng không được ngã xuống.

Nếu Trạch ca nhìn thấy bộ dáng thê thảm này của mình, chẳng phải hắn sẽ bị chê cười suốt vòng ba tháng sao?

“Trạch ca, ta đã giữ thể diện tốt nhất…”

Diệp Thanh tự thì thào giống như đã thấy Tô Trạch đứng trước mặt mình, hắn nhếch khóe miệng, gương mặt thanh tú dính đầy máu tươi lộ ra một nụ cười sáng lạn rực rỡ.

Anisha nhìn thấy nụ cười ấy thì giữa mày mơ hồ lộ vẻ tức giận, lại ra tay tàn nhẫn hơn.

Diệp Thanh đã không còn sức chống đỡ, nhưng hắn vẫn vui vẻ không hề sợ hãi, thân thể không động đậy chút nào.

Một thanh kiếm dài được ngưng tụ từ huyết quang đâm đến.

Tích tắc nó đã kề sát Diệp Thanh!

Trong thế tấn công như vũ bão.

Diệp Thanh cảm thấy hoa mắt, hình như một bóng dáng quen thuộc xuất hiện và chắn trước mặt hắn.

Keng!

Tiếng đứt gãy lanh lảnh vang lên khắp hội trường.

Cùng lúc đó.

Một giọng nói nhàn nhạt và vô cùng bình tĩnh vang lên.

“Ai nói Nhân tộc không có thiên kiêu?”

Giọng nói rất bình thản, không tính là lớn tiếng, nhưng lại truyền rõ vào tai từng người.

Đối với đa số mọi người có mặt ở đây, giọng nói này đặc biệt quen thuộc.

Đương nhiên, bóng dáng bất ngờ xuất hiện trên đài diễn võ càng thêm quen mắt!

Là Tô Trạch!

Nhất thời, ngoài những người thuộc tộc Huyết Thần không hiểu chuyện gì ra, tất cả những người còn lại lập tức lâm vào im lặng.

Ngay sau đó.

Ầm!

Cả hàng trăm ngàn người trong hội trường nổ tung như một bình nước vừa sôi sùng sục.

“Tô Trạch?”

“Tô Trạch đã quay về!”

“Cuối cùng thiên kiêu mạnh nhất của chúng ta đã trở về rồi!”

“Tốt, tốt, tốt! Lần này ta xem mấy tên tộc Huyết Thần đó còn lớn lối thế nào!”

“...”

Từng giọng nói kích động la to cùng tụ lại một chỗ, sóng âm xông thẳng lên trời, thậm chí còn đánh tan cả một ít mây đang bao phủ trên vòm trời kia!

Trương Mục Chi nhìn cảnh tượng trước mắt và Tô Trạch cuối cùng cũng xuất hiện kia, khóe miệng không nhịn được khẽ cong, lộ ra nụ cười tươi tắn.

Bình Luận (0)
Comment