Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 253 - Chương 253: Ngươi Hãy Nói Ta Biết, Thế Nào Là Cường Giả Chân Chính?

Chương 253: Ngươi hãy nói ta biết, thế nào là cường giả chân chính? Chương 253: Ngươi hãy nói ta biết, thế nào là cường giả chân chính?

Cả đống tu sĩ Hóa Thần bên cạnh thấy vẻ mặt này của hắn thì lập tức hiểu ra nhất định hắn đã sớm biết Tô Trạch sẽ xuất hiện.

Vì thế vừa nảy hắn vẫn rất bình tĩnh.

“Viện trưởng Trương, ngươi thật xấu bụng, vừa rồi bọn ta lo lắng muốn chết.”

“Lão Trương này, ngươi sớm biết Tô Trạch sẽ đến, sao lại không nói cho bọn ta biết trước chứ?”

Hai tu sĩ Hóa Thần lên tiếng.

Thế nhưng lúc này, một giọng nói vang lên không đúng lúc.

“Các vị, có phải chúng ta vui mừng quá sớm rồi không?”

Mọi người nghe thấy thế thì lập tức quay đầu nhìn sang tu sĩ Hóa Thần vừa lên tiếng.

“Ta không cố ý coi thường Tô Trạch, hai linh thú khế ước của hắn vô cùng hùng mạnh, nhưng chúng ta cũng biết, Tô Trạch chỉ là một ngự thú sư, hơn nữa là một ngự thú sư có thói quen chiến đấu rất kỳ lạ!”

Vẻ mặt tu sĩ Hóa Thần nọ rất nghiêm túc, nói ra phân tích của mình.

“Hắn không thích chiến đấu cùng linh thú mà lựa chọn để linh thú chiến đấu trước mình, còn bản thân thì đứng bên cạnh quan sát, đây chính là sơ hở của hắn!”

“Mặc dù ta thừa nhận linh bảo của hắn rất mạnh, lại có thiên phú trên mặt kiếm đạo, nhưng mà…”

“Nhưng mà hắn vẫn chỉ là một ngự thú sư! Cận chiến chính là sở đoản của hắn, mà vừa hay đó lại là sở trường của tộc Huyết Thần. Hắn không chiến đấu với linh thú thì sẽ mất đi sự bảo vệ của chúng, rất dễ bị đối thủ tiếp cận!”

Cường giả Hóa Thần nghiêm túc nói:

“Đến lúc đó, thắng bại rất khó phân được! Chẳng nhẽ các ngươi cho rằng Tô Trạch tu luyện kiếm thuật chưa được bao lâu thì có thể so sánh với tộc Huyết Thần đó hay sao?”

Lời nói của hắn khiến đông đảo các tu sĩ Hóa Thần nhất thời im lặng.

Rất nhanh một người gật đầu nói:

“Ngươi nói không phải không có lý, hơn nữa điểm mấu chốt đó là thiên kiêu của chúng ta chưa trải qua thực chiến, ta thấy Tô Trạch cũng vậy… Điều đó sẽ khiến hắn sẽ gặp bất lợi khi chiến đấu.”

Trương Mục Chi nghe họ nói thế thì không lên tiếng, thậm chí còn hơi buồn cười.

Chưa từng trải qua thực chiến sống còn?

E rằng các ngươi không biết mấy ngày qua Tô Trạch đã làm gì.

Thời gian giao chiến giữa Nhân tộc và tộc Huyết Thần đã đến.

Hắn vì muốn xác định Tô Trạch có tới hay không mà liên lạc với sư thúc Tuyết Lệ Hàn của mình.

Lúc đó Tuyết Lệ Hàn chỉ trả lời hắn năm chữ.

“Đang bận giết người rồi.”

Trương Mục Chi hoảng sợ, vô thức hỏi thăm, còn tưởng Tuyết Lệ Hàn đã dính dáng tới người nào.

Sau đó, hắn nhận được một câu trả lời chắc chắn.

“Là Tô Trạch, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy ta, lên trên đó đi.”

Lúc ấy hắn đã biết lần này Tô Trạch ra ngoài sợ rằng trên tay đã dính không ít máu tươi…

Vì vậy Trương Mục chi không hề quan tâm đến những phân tích và nỗi lo lắng của đám Hóa Thần đó.

Ngay lúc này.

Chỗ ngồi của thí sinh Nhân tộc.

Một đám thiên kiêu quấn đầy băng vải đều kích động nhìn bóng dáng đó, họ phấn khích vô cùng, cảm xúc bị đè nén bấy lâu thì nay đã được giải tỏa!

“Trạch ca đã về!”

Toàn thân Phượng Khánh cũng bị quấn băng như một xác ướp xinh xắn, hai mắt lộ ra ngoài lớp vải nay đang lộ vẻ kích động và hưng phấn.

Đám người Lữ Cảnh Long cũng thế, vẻ mất mát trên gương mặt họ đều bị quét sạch.

Ngay cả Hà Tuyết Nhi và Đỗ Dao vẫn lạnh lùng như tiên giáng trần, lúc này cũng chẳng quan tâm hình tượng gì cả, kích động đến mức khuôn mặt ửng đỏ, không nhịn được gọi một tiếng Tô Trạch.

Trên đài diễn võ.

Diệp Thanh cảm thấy tinh thần mình có hơi hoảng hốt.

Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi cực kỳ ầm ĩ, hình như đang hô tên một người.

Hắn cố sức mở to hai mắt, bàn tay run rẩy cố gắng lau sạch vết máu trước mắt để đoán xem bản thân có phải bị hoa mắt hay bị đánh tới mức xuất hiện ảo giác hay không.

“Trạch… Trạch ca?”

Hắn lẩm bẩm có hơi không dám tin, bước khập khiễng di chuyển về phía trước, hắn càng đến gần thì càng cảm thấy bóng lưng vô cùng quen thuộc.

Ngay lúc này.

Người nọ xoay lại, lộ ra một gương mặt rất điển trai.

“Trạch ca?”

Tô Trạch nhìn Diệp Thanh, sự lạnh lùng trong con ngươi tan biến trong phút chốc mà trở nên tùy ý và dịu dàng, vẫn là dáng vẻ mở cửa vô số lần cho Diệp Thanh.

“Làm gì? Có rắm mau thả, ta còn phải đập người nữa!”

Đôi mắt Diệp Thanh bất ngờ trợn to, âm thanh quen thuộc quanh quẩn bên tai, cảm thấy mình từ trong giấc mơ khẽ trở về thực tế.

Là một kẻ sau khi thua Tô Trạch thì im hơi lặng tiếng.

Sau khi ngưng tụ ra kim đan, lại lêu lỏng ba ngày trên quảng trường nhiều người nhất ở học viện, để ý đến thể diện nhất kia.

Lúc này trong cuộc tranh tài thu hút sự chú ý của hàng tỉ người, bị thua bởi thiên kiêu cùng lứa của dị tộc, lại vẫn đang ở thế bất lợi.

Mấu chốt nhất là, trước khi Tô Trạch đến, hắn ra sân như một niềm hy vọng cuối cùng của thiên kiêu Nhân tộc.

Nhưng hắn vẫn thua.

Chuyện này hoàn toàn là đả kích khổng lồ đối với Diệp Thanh.

Nhưng bất kể thế nào hắn vẫn phải kiên trì không được ngã xuống.

Mà bây giờ, người mạnh nhất trong lòng bạn cùng lứa của Diệp Thanh, mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng, Tô Trạch cuối cùng đã trở lại!

Nhất thời, hắn buông bỏ tất cả gánh nặng, tâm trạng bỗng bình tĩnh trở lại.

Hắn bước lảo đảo, cơ thể đong đưa, nói một cách khó nhọc:

“Trạch ca… cuối cùng ngươi cũng đến… ta… cho Nhân tộc mặt mũi lớn nhất!”

Trong giọng nói của hắn thậm chí có chút nức nở.

Khi Diệp Thanh sắp đến trước người Tô Trạch, rốt cuộc cơ thể không giữ nổi thăng bằng và ngã xuống.

Tô Trạch đỡ lấy hắn, quần áo trên người lập tức bị dính vết máu.

Diệp Thanh nở nụ cười, khó khăn muốn nói gì đó.

“Quần áo này rất quý, năm ngàn đồng, nhớ đến trả ta.” Tô Trạch mỉm cười nhàn nhạt.

Sắc mặt Diệp Thanh cứng đờ, cảm xúc vừa dâng lên đã biến mất không còn tăm tích.

“Trạch ca… Tiền của ta đều bị mấy đồ uống cắt cổ của ngươi lừa sạch…”

Tô Trạch phất tay dùng linh lực đưa hắn ra khỏi đài diễn võ, khoát tay nói: “Được rồi, ta không có thời gian nói nhảm với ngươi, còn chuyện quan trọng cần phải làm đây này.”

Hắn tùy ý còn hơn lúc ở nhà, không thèm để tâm đến ánh mắt sắc bén đằng sau.

Diệp Thanh nở nụ cười rực rỡ, hắn cười khà khà, nỗi buồn bực và uất nghẹn trong lòng không hiểu sao đã bị dăm ba câu của Tô Trạch đánh tan.

Bình Luận (0)
Comment