Tiếng reo hò như núi hô biển gầm truyền vào trong tai.
Tô Trạch khẽ mỉm cười, phất tay chào hỏi với tất cả mọi người trong khán phòng.
Ngay sau đó.
Hắn xoay người sang chỗ khác, nhìn Anisha đứng cách đó không xa thì duỗi tay ngoáy lỗ tai, nghi ngờ hỏi.
“Khi nãy ta nghe có người nói Nhân tộc không có thiên kiêu? Còn có gì mà cường giả chân chính này nọ, đó là do ai nói? Có thể giải thích cho ta được không?”
Anisha lạnh lùng nhìn chàng trai trước mắt, trong mắt đầy tò mò và mong đợi.
Người này chính là Tô Trạch, thiên kiêu mạnh nhất Nhân tộc trong lời bọn họ sao?
Chỉ một ngón tay đã tùy tiện đánh nát huyết kiếm của mình, xem ra vẫn có chút năng lực.
Anisha nghe Tô Trạch hỏi thế thì không thể phủ nhận.
Mặc dù đó không phải do nàng nói nhưng không có nghĩa nàng không ủng hộ nó.
Bởi vì sự thật đã rành rành trước mắt.
Trong trận chiến với thiên kiêu của tộc Huyết Thần, thiên kiêu Nhân tộc gần như không có ai chiến thắng.
Ngoài cái tên gọi là Lữ Cảnh Long kia.
Những người còn lại có ai không thua chứ?
Anisha không nói gì, nhưng những thí sinh phía sau nàng lại bắt đầu lên tiếng.
Daniel hơi hưng phấn, nói với vẻ mặt chế giễu:
“Nhân tộc có thiên kiêu à? Biểu hiện của bọn họ cũng xứng được gọi là thiên kiêu sao? Còn ngươi, Tô Trạch, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là cường giả chân chính ngay lập tức!”
Bóng dáng của hắn bỗng chốc xuất hiện trên đài diễn võ.
“Anisha, ngươi đi xuống đi, Tô Trạch này là đối thủ của ta!”
Hiển nhiên Anisha không muốn xuống, nhưng bên tai lại vang lên tiếng nói của Monroe nên nàng chỉ đành không tình nguyện bay về chỗ ngồi của thí sinh.
Tô Trạch quan sát Daniel trong phút chốc rồi lắc đầu, giọng điệu bình thản.
“Không được.”
Daniel sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Không được cái gì?”
“Ngươi không được.” Tô Trạch chỉ vào hắn rồi thản nhiên giải thích: “Ngươi quá yếu, không thể gọi là thiên kiêu, cũng như không được tính là cường giả chân chính.”
Đầu tiên Daniel sững sờ, ngay sau đó giận quá hóa cười.
“Được được được, Nhân tộc không có thực lực nhưng miệng lưỡi lại rất lợi hại.”
Sắc mặt hắn bỗng lạnh như băng, cười khẩy một tiếng: “Ra tay đi, không phải ngươi là ngự thú sư sau? Bảo linh thú của ngươi ra đây!”
Lát nữa ta sẽ đột phá phòng tuyến của linh thú để ngươi biết cái gì mới gọi là thiên kiêu!
Daniel thầm nghĩ trong lòng.
Tô Trạch khẽ gật đầu.
Thằng nhãi này rất phách lối, bắt đầu đánh từ hắn vậy.
“Viện trưởng, nếu ta đánh bọn họ tàn phế thì có cần đền tiền không?”
Tô Trạch quay đầu hỏi Trương Mục Chi để xác nhận lần cuối cùng.
Khóe miệng Trương Mục Chi nở một nụ cười, hắn khoát tay nói: “Ngươi cứ yên tâm ra tay, cho dù có đền tiền thuốc thì học viện sẽ chi trả giúp ngươi!”
“Ồ.” Tô Trạch gật đầu: “Vậy ta yên tâm rồi.”
“Cuồng vọng!”
Daniel nổi giận, cảm giác hoàn toàn bị phớt lờ khiến hắn thấy nhục nhã vô cùng.
Con người đánh chết này nhất định sẽ phải trả giá đắt!
Vì thế, hắn không cho Tô Trạch “cơ hội” mà trực tiếp xông đến.
“Cẩn thận!”
Ở chỗ ngồi của thí sinh, đám người Hà Tuyết Nhi và Đỗ Dao đều hoảng sợ la lên.
Nhưng mà.
Lúc Daniel sắp sửa vọt đến trước mặt Tô Trạch.
“Rống!”
“Chiếp!”
Tiếng xé gió bén nhọn chói tai kèm theo tiếng gầm thét của hai linh thú truyền đến.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo.
Hai khí tức cực kỳ mạnh mẽ bất ngờ xuất hiện và nhắm thẳng vào Daniel ở bên dưới!
Daniel hoảng sợ, lập tức lùi về sau, cơ thể hóa thành một luồng huyết quang nhanh chóng lui lại.
Rầm rầm!
Hai tiếng nổ vang dội khắp hội trường truyền vào trong tai mỗi người!
Chỉ thấy.
Trên đài diễn võ.
Một con giao long với cơ thể dài hơn bốn mươi mét, vảy màu xanh đậm, trên đầu còn có hai chiếc sừng màu xanh nhô ra, một con đại điểu sải cánh dài gần ba mươi mét, ngọn lửa đỏ lượn lờ quanh thân, cả hai đều xuất hiện ở đài diễn võ!
Thân thể của các nàng khổng lồ, chia ra hai bên trái phải đứng sau Tô Trạch, chắn gần non nửa mỗi bên đài diễn võ.
Khí tức mạnh mẽ cuồng bạo tràn ra không hề che giấu.
Thanh quang và hỏa quang giao hòa cùng nhau, bay lơ lửng sau lưng Tô Trạch.
Tô Trạch đứng trước hai cự thú lộ vẻ cực kỳ nhỏ bé, nhưng khí thế khiến lòng người run sợ dần dần hiện lên.
Tiểu Thanh khẽ cúi đầu, con ngươi màu xanh đậm xen lẫn màu vàng kim lạnh lùng nhìn Daniel.
Tiểu Hỏa cũng thế, sau khi khôi phục bản thể thì không còn là quả cầu tròn vo nữa, nó đã biến thành một thần điểu cực kỳ đẹp trai.
Huyết mạch thần thú trong cơ thể đã trỗi dậy làm cho sức ép của các nàng trở nên cực kỳ khủng bố.
Tô Trạch vận chuyển Long Tượng Tu Thân quyết, con ngươi bỗng biến thành màu vàng, không hề che giấu khí thế Kim Đan cảnh.
“Ai cuồng vọng?”
Tô Trạch thản nhiên hỏi.
Sắc mặt mọi người của tộc Huyết Thần đều thay đổi, họ cảm nhận rõ khí tức của Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa rất phi thường, chúng cơ bản không phải linh thú cấp D bình thường.
“Hắc Đản đâu rồi?”
Tô Trạch chợt phát hiện Hắc Đản không có ở đây nên quay đầu lại hỏi.
“Nó nói cần thời gian để tiêu hóa, yêu cầu chủ nhân chừa cho nó vài người để nó luyện tay.”
Tiểu Thanh đáp lại.
Tô Trạch gật đầu, tiện đà quay lại nhìn Daniel, khẽ khoát tay.
“Tiểu Thanh ngươi lên đi.”
Kế tiếp, hắn bổ sung một câu.
“Qua đó chơi chết hắn.”
Tiểu Thanh gật đầu rồi bay lên trời, cơ thể từ từ thu nhỏ cỡ ba thước mới dừng lại.
Đài diễn võ quá nhỏ so với bản thể của nàng, không có lợi để nàng phát huy.
Đôi mắt Daniel đỏ lên.
Tên nhãi cuồng vọng hoàn toàn không đặt mình vào mắt!
“Chết tiệt!”
Daniel gầm nhẹ một tiếng, một đoàn sương máu đậm đặc bất ngờ xông ra khỏi cơ thể, thực lực của hắn tăng lên rất nhiều.
Giao long đó rất mạnh.
Mặc dù Daniel rất tức giận nhưng hắn chưa đánh mất lý trí.
Hắn biết nếu mình giao chiến với Tiểu Thanh thì không chiếm được ích lợi gì.
Thế nên mục tiêu của hắn chính là bản thân Tô Trạch!
Nhất thời, Daniel hóa thành một luồng huyết quang, dùng tốc độ nhanh như sấm sét bay thẳng qua Tiểu Thanh và xông về phía Tô Trạch!
Thế nhưng một giây sau.
Một đám lửa đỏ chắn trước mặt hắn, trực tiếp cản đường Daniel.
Chính là Tiểu Hỏa.
“Khá lắm thằng nhãi, cho ngươi đánh với Tiểu Thanh là đã để ngươi chiếm hời, ngươi lại muốn lén tấn công ta?”
Giọng nói của Tô Trạch truyền đến từ phía sau Tiểu Hỏa.
“Tên thối tha!”
Âm thanh non nớt của Tiểu Hỏa vang lên, nàng há mồm phun ra một hỏa cầu nóng hổi.