Nhất thời, ánh mắt của bọn họ đều thay đổi.
Họ nhìn linh thú đang bay lượn trên bầu trời, trong mắt đều là kiêng dè, còn có một nỗi sợ hãi không thể che giấu.
Cho dù bọn họ đã chém giết vô số người, trên tay dính không biết bao nhiêu máu tươi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ không hề sợ hãi khi đối mặt với đối thủ có lực lượng hoàn toàn đè bẹp mình.
Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa đã là như thế.
Đặc biệt dưới sự phối hợp của bọn chúng, bọn họ chắc chắn sẽ chết!
Tô Trạch đứng trên đài diễn võ, trên người có một tầng kim quang mờ ảo ngăn chặn những ngọn lửa cách xa người mình.
Hắn đứng ở ngoài rìa đài diễn võ, thế nên không phải là nơi chịu tổn thất nhiều nhất.
“Chiếp!”
Tiểu Hỏa có thể cảm nhận khí tức đó đang nhanh chóng yếu đi, nàng biết đã đánh bại đối thủ nên gáy lên một tiếng rồi bay về bên cạnh Tô Trạch.
Tiểu Thanh thấy thế thì tất nhiên cũng bay về theo.
Tô Trạch vuốt đầu các nàng và khen ngợi hai câu.
Ngay lúc này.
Ngọn lửa trên đài diễn võ từ từ biến mất, để lộ cảnh tượng ở trung tâm.
Chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ ngã trên mặt đất.
Chính là Daniel.
Ngực hắn khẽ phập phồng, cho thấy tên xui xẻo này vẫn còn sống.
Nhưng mà dáng vẻ của hắn cực kỳ thê thảm.
Hiện giờ Daniel không còn hình dáng lúc mới lên đài diễn võ, quần áo toàn thân đều rách nát, nói đúng hơn là bị đốt trụi, chỉ còn lại một lớp tro bụi màu đen bao phủ ở trên cơ thể hắn.
Cơ thể bị cháy đen một mảnh, máu thịt nhiều nơi cũng bị thiêu rụi.
Còn bộ lông tất nhiên cũng bị cháy nốt.
Ngoài ra, sóng xung kích mạnh mẽ khiến xương cốt hắn gãy lìa không ít, một chân bị vặn vẹo theo góc độ rất kỳ quái, có vẻ như xương đùi đã bị đứt lìa hoàn toàn.
Nhân tộc thấy dáng vẻ Daniel thê thảm như vậy thì tiếng hò reo càng mãnh liệt hơn.
Thiên kiêu của tộc Huyết Thần càng thê thảm thì bọn họ càng cảm thấy sung sướng!
Tộc Huyết Thần hoàn toàn trái ngược với Nhân tộc.
Bọn họ nhìn Daniel mà chỉ thấy đáy lòng rét run, khi nhìn về phía Tô Trạch lại vô thức nảy sinh suy nghĩ rút lui trong đầu.
Giữa không trung.
Monroe thấy thảm trạng của Daniel thì không khỏi nổi giận, hắn lạnh lùng nhìn Trương Mục Chi ở đối diện.
“Tại sao lại cản ta?”
Trương Mục Chi cười ha hả trả lời: “Tại sao ta lại không ngăn cản ngươi? Trước đó thiên kiêu của bọn ta bị đánh thê thảm như vậy, chẳng phải bọn ta không có ra tay sao?”
Nụ cười của hắn bất ngờ biến mất, âm thanh trở nên lạnh như băng.
“Sao đến lượt ngươi thì ngươi lại có thể ra tay? Nơi này là Nhân tộc… là Kinh đô của Liên minh Nhân tộc!”
“Ngươi!” Monroe tức giận kêu lên, nhưng hiện giờ không phải là lúc để cãi vã.
“Đừng lo quá, trình độ chữa bệnh của bọn ta rất cao! Đảm bảo… không chết được.”
Trương Mục Chi mỉm cười.
Monroe im lặng, dù hắn có tức giận cũng không có cách gì, chỉ có thể nhanh chóng cho một tu sĩ Hóa Thần đến đó nhìn chằm chằm tránh cho Nhân tộc động tay động chân lúc chữa trị.
Trương Mục Chi cười nói: “Nhân tộc bọn ta không có đê tiện như vậy, sao có thể ra tay với người bị thương được.”
Monroe lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt rơi trên người Tô Trạch, ánh mắt lạnh lùng như băng, cuối cùng quay trở lại chỗ ngồi của thí sinh.
Trương Mục Chi dựng ngón tay cái với Tô Trạch bên dưới, tiếp đó cười híp mắt bay về.
Thời gian còn lại hoàn toàn thuộc về Tô Trạch.
Tiếng hoan hô chói tai chưa từng dừng lại, một đám khán giả vô cùng cuồng nhiệt giơ cao hai tay và hô to tên Tô Trạch.
Trên trực tuyến, hàng tỉ khán giả đang xem càng thêm điên cuồng, đạn mạc được gửi ra tuôn trào như thác nước, thậm chí còn khiến máy chủ phải tê liệt trong nháy mắt!
Trong lối đi ở phía xa.
Một người quấn băng vải toàn thân trông như xác ướp đang chống một cái gậy đi cà nhắc tới bên này.
Người đó là Diệp Thanh.
Bước đi của hắn khôi hài tựa như một con thỏ vừa già vừa què, trông có hơi buồn cười.
Nhưng bây giờ hắn không quan tâm đến những thứ này mà chỉ vội vã đi đến, hỏi tình huống vừa xảy ra.
Diệp Thanh không hỏi Tô Trạch thắng hay thua mà chỉ trực tiếp hỏi thảm trạng của tộc Huyết Thần thế nào.
Sau khi được miêu tả cặn kẽ một trận, lúc này hắn mới hài lòng gật đầu, cuối cùng ngồi xuống dưới sự hỗ trợ của Đỗ Dao.
Sau khi chiến thắng, Tô Trạch vẫn chưa kết thúc trận chiến.
Hắn vẫn lựa chọn tiếp tục đứng trên đài diễn võ giống Anisha.
Hắn nghe tiếng động đằng sau thì quay đầu lại, thấy Diệp Thanh thì không khỏi mỉm cười.
“Tên nhóc ngươi đã bị thương còn không chịu ngồi im, phải tới hiện trường nhìn mới được à?”
Diệp Thanh cười khà khà: “Tưởng tượng sao kích thích bằng việc tự mình tận mắt nhìn thấy chứ, ngươi vẫn còn muốn đánh tiếp đó sao?”
Các thiên kiêu nghe thấy thế thì đều nhìn Tô Trạch.
Tô Trạch gật đầu và cười nói: “Ừ, đánh xong rồi nói sau.”
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh như chỉ kể lại sự thật mà thôi.
Các thiên kiêu nghe Tô Trạch nói thế thì dường như không cảm thấy hắn đang nói đùa hoặc là mạnh miệng gì hết.
Chỉ nhìn vào biểu hiện của hai linh thú vừa rồi thì đã đủ thấy được Tô Trạch hoàn toàn có thực lực thực hiện điều đó!
Hắn gần như đứng ở thế bất bại.
Dưới cái nhìn của bọn họ, nhất định Tô Trạch sẽ dùng một linh thú chủ động tấn công, linh thú còn lại sẽ phòng thủ bên cạnh mình, như thế không còn sơ hở nào nữa, hoàn toàn có thể bù đắp vào nhược điểm của ngự thú sư.
Ngay lúc này.
Bầu không khí bên phía thiên kiêu tộc Huyết Thần có hơi im lặng.
Họ cũng nghĩ giống hệt thiên kiêu của Nhân tộc.
Rốt cuộc không cách nào đánh tiếp trận chiến này!
Một khi mình muốn cận chiến với Tô Trạch thì sẽ bị hai linh thú vây công, hoàn toàn chẳng có thời gian đột phá thế công để tiếp cận với Tô Trạch.
Monroe nhạy cảm nhận ra bầu không khí ấy thì chân mày không nhịn được nhăn lại.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể làm được gì!
Vốn dĩ sau khi họ bị quả trứng quái dị đó đả kích xong làm cho tinh thần tuột dốc không ít, khó khăn lắm mới tìm lại được tự tin từ trên người thiên kiêu Nhân tộc, nay lại chạy ra một tên Tô Trạch.
Nếu không thể thay đổi cục diện, chuyến đi cực khổ này của họ coi như công cốc!
Bỗng nhiên.
Một giọng nói vang lên.
“Chuyện này không công bằng!”
Monroe và mọi người nhìn về phía giọng nói thì phát hiện đó là Newman