Vẻ mặt Tô Trạch bình tĩnh, hắn nói với vẻ thản nhiên: “Xin giới thiệu một chút, đây là Hắc Đản, linh thú khế ước thứ ba của ta.”
Suy đoán rất nhanh đã được chứng thực.
Quao!
Toàn bộ mọi người có mặt đều ồ lên, thiên kiêu của tộc Huyết Thần lại ngơ ngác lần nữa.
Quả trứng quái dị với lớp vỏ cực kỳ cứng rắn lại còn miễn dịch với pháp thuật đó… là linh thú khế ước của Tô Trạch ư?
Nếu là như vậy.
Đoàn người mà họ đã gặp ngoài biên cảnh Nhân tộc lúc trước chính là đoàn người Tô Trạch đó ư?
Chẳng phải đại nhân Monroe nói Hắc Đản là đệ tử của yêu thú Hợp Đạo sao?
Nhất thời, đông đảo thành viên tộc Huyết Thần đều cảm thấy hỗn độn, hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ hòa lẫn trong đầu như một mớ hồ nhão.
Monroe chấn động nhìn Tô Trạch và Hắc Đản với vẻ khó tin.
Lúc này, một manh mối nào đó chợt hiện lên trong đầu hắn.
Hắn đã hiểu rõ tất cả mọi thứ.
Dựa theo tin tức mà Monroe có được, sư phụ của Tô Trạch, Lữ Tranh Đạo là một cường giả Hợp Đạo.
Chẳng phải linh thú khế ước của vị ngự thú sư truyền kỳ ấy là yêu thú Hợp Đạo hay sao?
Khi đó bọn Monroe không nhìn thấy rõ tướng mạo của đoàn người Tô Trạch, cả Lữ Tranh Đạo và Tuyết Lệ Hàn cũng che giấu khí tức, thế nên bọn họ chỉ cảm nhận được khí tức của hắc long.
Vì thế mới khiến bọn họ hiểu lầm Hắc Đản là đệ tử của yêu thú Hợp Đạo.
Bây giờ xem ra người bọn họ gặp vốn chính là thầy trò Lữ Tranh Đạo và Tô Trạch!
Mà Tô Trạch, thiên kiêu của Nhân tộc thậm chí còn chưa tự mình ra tay.
Hắn vốn chỉ phái quả trứng đen quái dị nọ ra là đã khiến các thiên kiêu tộc Huyết Thần suýt nữa đã tự bế?
Sâu trong mắt Monroe khẽ lóe lên, sắc mặt thay đổi.
Hình như bây giờ các thiên kiêu của tộc Huyết Thần mới nghĩ tới điểm này, khuôn mặt lập tức lộ vẻ phức tạp.
Vừa khiếp sợ, vừa tức giận, lại khó giải thích được…
Cuối cùng bọn họ chỉ thấy bản thân thật buồn cười.
Sau khi bị Hắc Đản đánh bại, họ vẫn muốn tìm lại tự tin ở chỗ Nhân tộc…
Hiện giờ xem ra mình đúng là trò cười.
Lúc họ còn chưa tiến vào lãnh thổ của Liên minh Nhân tộc thì thiên kiêu nhà người ta đã hung hăng đùa bỡn bọn họ một trận.
Thiên kiêu mạnh nhất của họ còn buông tay chịu trói với Hắc Đản, thậm chí nếu kéo dài lâu hơn nữa thì họ có thể bị đánh bại!
Tô Trạch!
Tô Trạch!
Cái tên đó như nỗi ám ảnh liên tục quanh quẩn và đè nặng trong lòng bọn họ.
Trong khoảng thời gian ngắn.
Ánh mắt của rất nhiều thiên kiêu tộc Huyết Thần đều toát lên nỗi tuyệt vọng hiếm có.
Quá mạnh!
Ngự thú sư trên đài diễn võ ấy thật sự mạnh đến mức khiến người khác tuyệt vọng!
Nếu hắn có mỗi Hắc Đản thì may ra!
Nhưng người ta lại khế ước với tận ba linh thú Kim Đan hùng mạnh!
Hơn nữa con này còn biến thái hơn con kia!
Biểu hiện vừa nảy của Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa đều in rõ trong mắt họ.
Họ biết rất rõ, Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa đều là Yêu Vương trong Yêu tộc, có thể sánh ngang với thiên kiêu!
Một trong số chúng tùy tiện bước ra cũng đã mạnh đến mức khiến người ta hít thở không thông, thậm chí còn có thể đánh bại cả thiên kiêu nữa!
Mà chuyện quá đáng nhất, làm cho bọn họ cảm thấy bất lực nhất đó là ba linh thú mạnh đến mức biến thái đó đều là linh thú khế ước của một mình Tô Trạch!
Từ xưa đến giờ, họ chưa từng nghe ngự thú sư nào kinh khủng đến mức có thể trực tiếp khế ước với ba linh thú có thực lực Yêu Vương!
Quả thật là điên rồ, khiến người ta phẫn nộ!
Bọn họ đã có thể tưởng tượng ra tình trạng thê thảm của bản thân khi chiến đấu một chọi một với Tô Trạch…
Những linh thú khác không nói, chỉ mỗi hỏa cầu tung chiêu nhanh, không cần hồi chiêu của hỏa điểu nọ đã đủ để họ ăn no đòn.
Tuyệt vọng, quá tuyệt vọng.
Đủ loại cảm xúc tiêu cực lan tỏa trong đám thiên kiêu của tộc Huyết Thần.
Đôi mắt Anisha phức tạp đến cực điểm.
Nàng biết bản thân cũng không có bất cứ cơ hội chiến thắng nào khi một chọi một với Tô Trạch!
Trái ngược với bọn họ.
Tộc Huyết Thần tuyệt vọng và bất lực bao nhiêu thì Nhân tộc lại kích động bấy nhiêu.
“Không hổ là Tô thần! Không hổ là thiên tài đệ nhất của Nhân tộc!”
“Ta có thể khẳng định Tô thần là ngự thú sư mạnh nhất trong thế hệ trẻ xưa nay!”
“Không, không phải là ngự thú sư mạnh nhất, phải là sự tồn tại mạnh nhất trong những người trẻ tuổi!”
“Có ba linh thú Kim Đan ở đây đã bù lại nhược điểm của ngự thú sư một cách hoàn mỹ! Trừ phi bị nhiều người vây công, nếu không Tô Trạch gần như đã ở thế bất bại!”
“...”
Cả hội trường đều sôi sục, vô số người mang vẻ mặt kích động thảo luận sôi nổi với người bên cạnh.
Ở hàng ghế dành cho thí sinh, Diệp Thanh cũng kích động cực kỳ.
Hắn là người duy nhất từng nhìn thấy Hắc Đản, vì thế hắn bỗng cảm thấy có hơi đắc ý và ưu việt hơn người.
Đám người Hà Tuyết Nhi cũng cảm xúc lẫn lộng, ngoài kích động ra thì họ còn cảm thấy một chút gì đó gọi là bất lực.
Tô Trạch rực rỡ quá mức, hắn tựa như mặt trời trên cao chiếu rọi xuống những ngôi sao mờ ảo tối tăm là bọn họ.
Nhưng ngược lại bọn họ không hề ghen tỵ với Tô Trạch.
Suy cho cùng, họ đều tâm phục khẩu phục trước thực lực của hắn, đều nhìn thấy tận mắt.
Hơn nữa lúc trước nhiều người đều được Tô Trạch “vô tư hướng dẫn” khi đang đột phá Kim Đan, nên hiển nhiên trong lòng rất gần gũi với hắn.
Hiện giờ trong lòng họ, Tô Trạch tựa như chú dê đầu đàn, hay nói đúng hơn là tấm gương gương mẫu khiến bọn họ sùng bái.
Tuy không nói ra miệng, nhưng họ đã lặng lẽ xem Tô Trạch là đối tượng để mình phấn đấu!
Nhất thời, các cường giả Nhân tộc đều lên tiếng thán phục, luôn miệng cảm thán và hâm mộ.
“Cuối cùng Nhân tộc ta… sắp hưng thịnh rồi sao?”
“Ta cảm thấy chúng ta rất có hy vọng ở đại hội Vạn tộc lần này, thậm chí không chừng còn có thể tiến vào top mười!”
“Mạnh quá, lúc ta bằng tuổi Tô Trạch thì còn chẳng có tư cách xách giày cho hắn…”
“Thiên kiêu của chúng ta thật là… nếu đổi lại trước kia, từng người đều là sự tồn tại rạng rỡ nhất ở Liên minh Nhân tộc, nhưng bây giờ so sánh với Tô Trạch thì lại có vẻ tầm thường…”