Bọn họ ở địa vị cao đã lâu nên đã rèn luyện được kỹ năng không đổi sắc mặt cho dù Thái sơn có sụp xuống trước mắt, nhưng lúc này khuôn mặt ai nấy đều kích động, nhìn Tô Trạch như nhìn thấy trân bảo khó tìm.
Ngay lúc này.
Ở hàng ghế thí sinh tộc Huyết Thần.
Monroe nhạy cảm nhận ra tâm lý thay đổi của các thiên kiêu thì thầm nghĩ không hay.
Tô Trạch rất mạnh, mạnh hơn các thiên kiêu có mặt ở đây, đó là sự thật không cách nào bác bỏ.
Nhưng với tư cách là người dẫn đầu cường giả tộc Huyết Thần, hắn quan tâm đến lợi ích chuyến đi này mang lại của tộc mình nhiều hơn!
Vốn dĩ mục đích lần này của họ là tăng cường lòng tự tin cho các thiên kiêu và để họ rèn luyện đôi chút, nhưng bây giờ lại bị phản tác dụng, như thế sao được chứ!
Làm sao bây giờ?
Nhất định phải đánh bại Tô Trạch mới được, ít nhất cũng phải đánh ngang tay với hắn!
Như thế mới có thể vực dậy một ít tinh thần cho tộc mình!
Nếu không tinh thần của các thiên kiêu giảm xuống, khi đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến biểu hiện ở đại hội Vạn tộc!
Đây là kết quả mà mọi người ở tộc Huyết Thần không thể nào chấp nhận!
Monroe nhíu mày, im lặng suy nghĩ.
Tộc Huyết Thần có ưu điểm gì?
Nhân tộc có nhược điểm gì?
Bỗng nhiên.
Monroe nghĩ tới điều gì đó!
Sát khí!
Đúng thế, sau khi trải qua những cuộc chiến sống còn, đó là thứ họ đạt được tương tự như khí thế!
Nếu người không trải qua chém giết thật sự, trên tay chưa từng dính quá nhiều máu tươi thì không thể nào có được nó!
Nhất thời, một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu Monroe.
Có thể dùng sát khí để làm Tô Trạch khiếp sợ hay không?
Nếu người thường chưa từng đối mặt với sát khí thì chắc chắn tư duy sẽ bị mắc kẹt, thậm chí còn bị nó làm cho hoảng sợ!
Như vật lực chú ý của Tô Trạch chắc sẽ giảm xuống, sơ hở sẽ xuất hiện!
Khi đó sẽ là cơ hội cho các thiên kiêu của tộc Huyết Thần!
Hay!
Monroe lau giọt mồ hôi lạnh ở trên trán, cuối cùng tâm trạng nặng nề đã có thể thả lỏng đôi chút.
Sau khi hắn âm thần suy xét thì khẳng định nhược điểm duy nhất của Tô Trạch là chỗ này.
Hắn ngẩng đầu lên, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới Tô Trạch một phen.
Khuôn mặt mỉm cười hiền hòa, có lực tương tác bạo lều và thân thiết trong mắt Nhân tộc, nhưng Monroe nhìn thì chỉ muốn lên đấm cho Tô Trạch một cái.
Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm đó là trên người Tô Trạch hoàn toàn không có sát khí.
Hắn trông có vẻ chưa từng trải qua những trận chiến sống còn thật sự giống hệt như những thiên kiêu Nhân tộc khác.
Nhiều lắm chỉ luyện tập bằng yêu thú…
Giết yêu thú không giống với việc giết người, lực tác động với tinh thần giữa hai hình thức đó cũng hoàn toàn khác nhau.
Lúc này Monroe không quan tâm được nhiều như vậy, nhất định phải mau vực dậy khí thế của thiên kiêu tộc Huyết Thần, nếu không chuyến đi tỷ võ tranh tài ở Nhân tộc lần này mất nhiều hơn được!
Cho nên Monroe bất ngờ quay lại đối diện với mọi người, vẻ mặt nghiêm túc quát lớn:
“Xốc lại tinh thần cho ta!”
Âm thanh như tiếng chuông vang dội rót vào tai từng thiên kiêu của tộc Huyết Thần khiến họ thức tỉnh khỏi tâm trạng bị đè nén.
“Các ngươi đã quên mất bản thân từng bước trở thành thiên kiêu thế nào rồi sao? Và làm thế nào xuất hiện ở đây với tư cách là thiên kiêu sao?”
“Chém giết!”
“Các ngươi đã trải qua vô số trận chiến, ngay từ lúc bắt đầu đã chiến thắng bao nhiêu đồng tộc, giẫm lên xương cốt của bọn họ mới đi được đến nước này!”
“Chẳng nhẽ các ngươi chưa từng thất bại ư? Ta cũng từng như thế, nhưng ta thì sao? Cố gắng tu luyện và chiến đấu! Làm cho thực lực của mình mạnh hơn, chiến thắng từng tên nhóc đã đánh bại mình!”
“Nhưng… tên đó thật sự quá mạnh!”
Lúc này, một gã thiên kiêu tộc Huyết Thần khẽ nói.
Mặc dù những thiên kiêu khác không lên tiếng nhưng vẻ mặt của họ đã nói lên suy nghĩ của mình.
Đúng vậy, thật ra thứ bọn họ sợ không phải là thất bại.
Đa phần, sau khi trải qua thất bại thì càng có động lực mạnh mẽ hơn.
Còn lần này không giống như vậy.
Tuy đối thủ lúc trước của họ có mạnh thật, nhưng cũng có mức độ.
Tô Trạch hoàn toàn khác với những người đó, hắn mạnh đến mức làm cho bọn họ chỉ cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng!
Không thể thấy bất cứ hy vọng nào!
Đây cũng là nguyên nhân bầu không khí giữa họ bị đè nén.
Monroe hiểu rõ điều đó nên đương nhiên hắn cố gắng thay đổi.
“Các ngươi đã bỏ qua một điều, ta không thể nào phủ nhận rằng Tô Trạch rất mạnh, nhưng… vẫn có cách đánh bại được hắn!”
Các thiên kiêu nghe vậy thì rối rít ngẩng đầu lên và nhìn Monroe.
“Vậy… vậy làm thế nào mới đánh bại được hắn?” Một thiên kiêu hỏi.
Monroe trầm giọng trả lời: “Nghĩ đến ưu điểm của chúng ta, sự khác nhau lớn nhất trong kinh nghiệm trưởng thành giữa các ngươi và thiên kiêu Nhân tộc là gì?”
Ánh mắt Anisha lóe lên, nàng im lặng tự hỏi, một lúc sau mới ngẩng đầu trả lời:
“Chém giết?”
Monroe nở nụ cười hài lòng: “Đúng vậy! Đây là khác biệt lớn nhất giữa các ngươi và thiên kiêu Nhân tộc!”
“Chẳng phải lúc nảy các ngươi đã dựa vào kinh nghiệm chiến đấu sinh tử mới có thể chủ động chiếm ưu thế trong trận chiến đó sao?”
“Mà chém giết còn mang đến một thứ, thứ này có thể nhỏ bé không đáng kể đối với nhiều người, hay nói đúng hơn nó chẳng có giá trị gì đáng phải bận tâm, nhưng nó lại chính là nhược điểm của thiên kiêu Nhân tộc, bao gồm cả Tô Trạch!”
“Là thứ gì?”
Cả đám thiên kiêu rối rít ngẩng đầu nhìn Monroe.
Monroe dừng lại hai giây rồi trầm giọng nói tiếp: “Sát khí!”
Thiên kiêu tộc Huyết Thần không phải kẻ ngu, sau khi nghe thấy hai từ đó thì suy nghĩ liên tục thay đổi trong đầu, nhanh chóng nghĩ đến cách dùng sát khí trong trận chiến.
“Ngươi nói… dùng sát khí khiến Tô Trạch hoảng sợ? Dùng thứ này khiến suy nghĩ của hắn trống rỗng, tinh thần không thể tập trung, như vậy khi ấy chúng ta có thể đánh bại hắn?”
Andrew vốn im lặng nay lại nói ra suy nghĩ của mình.
“Đại khái là vậy, nhưng các ngươi cần phải chú ý nhiều thứ.” Monroe gật đầu.
Tiếp theo hắn xoay người sang chỗ khác để đám người Anisha và Andrew tự do thảo luận, còn mình thì dẫn theo mấy Hóa Thần của tộc Huyết Thần bay về vị trí cường giả phía Nhân tộc.
Nhất thời, hành vi của bọn họ hấp dẫn chú ý của khán giả có mặt ở đó.
“Sao bọn họ còn chưa ngoan ngoãn nhận thua? Hai thiên kiêu đồng loạt ra tay cũng không thắng được, chắc bọn họ sắp phát điên rồi đúng không?”