Khán giả nở nụ cười hãnh diện, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn tộc Huyết Thần, tâm trạng sảng khoái, hận không thể hát vang một khúc ngay tại đây.
Nhưng.
Điều khiến tất cả khán giả cảm thấy bất ngờ đó là.
Hình như đám người Monroe và Trương Mục Chi xảy ra tranh chấp gì đó, bầu không khí hai bên cực kỳ căng thẳng, có hơi quái dị.
Bọn họ lại muốn làm con thiêu thân sao?
Nghi ngờ thầm nảy lên trong lòng mọi người.
Thế nhưng nghi ngờ nhanh chóng được sáng tỏ.
“Cái gì? Cái đám không biết xấu hổ đó lại muốn ba đánh một ư?”
“Quá đáng! Quá đáng! Quá đáng!”
“Quả thực quá đáng, quá con mịa nó đáng, cho bọn họ một cánh cửa thì bọn họ đã muốn quá đáng đến tận nhà, tại sao tộc Huyết Thần lại có thể đưa ra yêu cầu không biết xấu hổ như vậy?”
“Da mặt chúng thật dày, sắp so được với tường thành rồi. Ta không tài nào ngờ được bọn họ không những không cúi đầu nhận thua mà trái lại còn muốn tiếp tục khiêu chiến chúng ta! Còn muốn một mình Tô Trạch đánh với ba người bọn họ!”
“Hình như họ nói để công bằng thì phải?”
Một người nói ra một câu thông qua đọc khẩu hình của hai bên.
“Đúng là ăn gan chó! Ba đánh một là công bằng của tộc Huyết Thần bọn họ sao?”
“Mẹ kiếp, hôm nay thật sự được mở mang kiến thức, ta vốn cho rằng cái đám lòe thiên hạ nổi tiếng trên mạng kia mới không biết xấu hổ, không ngờ rằng đám tộc Huyết Thần lại càng không biết xấu hổ hơn!”
Các khán giả vừa nghe thấy điều này thì lập tức bùng nổ.
Không phải vì hắn, đơn giản vì yêu cầu của đám người Monroe thật sự không biết xấu hổ.
Nếu ngươi tiếp tục khiêu chiến một chọi một thì được thôi, thậm chí hai đánh một cũng được, nhưng hiện giờ lại yêu cầu ba đánh một, vậy thì quá đáng quá rồi.
Nhưng chuyện khiến bọn họ khiếp sợ hơn đó là Tô Trạch lại lên tiếng đồng ý.
Nhất thời, mọi người đều im lặng một giây.
Bọn họ đều cho rằng Tô Trạch đã tự tin thái quá.
Lúc hai đánh một khi nãy, hắn đã suýt chút cho tên tộc Huyết Thần tiếp cận được rồi.
Nếu không phải có linh thú khế ước thứ ba từ trên trời giáng xuống, Tô Trạch rất có thể đã bị bại trận!
Nếu ba đánh một, tộc Huyết Thần có thể lợi dụng chiến thuật lúc trước, chẳng nhẽ Tô Trạch còn linh thú khế ước thứ tư nữa sao?
Hơn nữa cho dù hắn có đi chăng nữa thì tộc Huyết Thần cũng đã phòng bị từ trước.
Nếu muốn tái hiện lại bút tích thần thánh vừa nảy thì có hơi khó khăn!
“Quá lỗ mãng!”
Không ít người lo lắng căng thẳng lắc đầu, nhưng họ không có biện pháp.
Người đánh với thí sinh tộc Huyết Thần là Tô Trạch chứ không phải họ.
“Đều do tộc Huyết con mịa nó Thần đưa ra yêu cầu không biết xấu hổ như vậy, nhất định Tô Trạch muốn giành lại mặt mũi cho Nhân tộc chúng ta nên bây giờ hắn mới đồng ý!”
Bỗng người nào đó hô to một tiếng, vẻ mặt tức giận cực kỳ, lửa giận trong mắt gần như phun ra ngoài.
Những lời này lập tức được mọi người ủng hộ.
Bọn họ không có cách can thiệp vào quyết định của Tô Trạch nhưng họ có thể mắng đám người tộc Huyết Thần đó!
Sau một khắc, tiếng chửi rủa vang lên ngập trời giống như một làn sóng âm thanh xông thẳng về phía đám người tộc Huyết Thần.
Monroe mới vừa trở về chỗ ngồi của thí sinh thì nghe thấy những tiếng chửi rủa đó, sắc mặt khó coi đen như đáy nồi.
Hắn chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
Hơn nữa còn bị một bầy cá hỗn tạp thực lực thua xa mình sỉ nhục!
“Monroe ta đưa ra yêu cầu như thế thuần túy chỉ vì ba điểm!”
“Công bằng!”
“Công bằng!”
“Hoàn toàn là con mịa nó công bằng!”
Hắn đột ngột hét lớn vào mặt toàn bộ khán giả cũng như với hàng tỉ người xem thông qua camera, giống như đang thôi miên chính mình.
Giọng nói của Monroe vang vọng trong hội trường, lấn át cả tiếng mắng chửi của khán giả.
Hành động này của hắn ở trong mắt mọi người chính là khiêu khích.
Thế nên, tiếng mắng chửi tự nhiên càng lớn hơn rất nhiều.
Mặt khác.
Tuyển thủ Nhân tộc trên ghế.
Đám thiên kiêu nhìn Tô Trạch, phát hiện hắn từ đầu tới cuối vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt nên bèn nhịn xuống không nói gì, lựa chọn tin tưởng Tô Trạch.
Cùng lúc đó.
Đài diễn võ.
Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa tiến đến bên cạnh Tô Trạch, có chút ấm ức xấu hổ, yên lặng cúi đầu, không nói lời nào.
Tô Trạch biết là bởi vì vừa rồi các nàng bị Patton ngăn cản một lúc, cho nên có cảm giác thất bại và hổ thẹn.
Nhưng hắn hiểu rõ, thiên kiêu của tộc Huyết Thần đều không phải ăn chay.
Trình độ cơ bản của bọn họ cao hơn một chút so với thiên kiêu Nhân tộc, có vẻ gần như ngang bằng với Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa.
Vì vậy, Patton làm nổ hạt giống để tăng thực lực lên, không tiếc bất cứ giá nào ngăn cản một đoạn thời gian như vậy cũng là điều bình thường.
Không tính là chuyện gì lớn.
“Được rồi được rồi, đừng có ủ rũ như đưa đám thế nữa, lại không xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Thanh tự trách nói: “Lần này không xảy ra chuyện, vậy lần sau thì sao?”
Tô Trạch cười nói: “Các ngươi đừng lo lắng nữa, các ngươi còn không rõ thực lực của chủ nhân các ngươi sao?”
Tiểu Thanh phản bác: “Đây là hai chuyện khác nhau...”
Nhưng vẫn bị Tô Trạch cứng rắn ngắt lời, để các nàng tập trung chú ý vào trận chiến sắp tới.
Sau khi nói chuyện một lúc, Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa lúc này mới không tự trách mình nữa.
Rất nhanh.
Tộc Huyết Thần chọn ra ba thiên kiêu làm đối thủ của Tô Trạch.
Trong đó đương nhiên là có người quen cũ Anisha.
Ngoài ra còn có chiến sĩ Andrew, còn có một gã thiên kiêu tộc Huyết Thần vừa rồi chưa ra sân, thực lực khí tức đều không tầm thường.
Biểu cảm bọn họ đều rất nghiêm túc và trang trọng, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Trạch, những tia máu lập lờ sâu trong con ngươi.
Trận đấu sắp bắt đầu, khán giả đều ngừng công kích bằng lời nói đối với tộc Huyết Thần, tập trung tinh thần nhìn về phía đài diễn võ, không dám bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.
Trọng tài đã chuẩn bị sẵn sàng, nghiêm túc gõ chuông đồng nhỏ ở bên cạnh.
Keng!
Tiếng chuông trầm bổng vang lên, không ngừng vang vọng.
Trận đấu bắt đầu!
Trong khoảnh khắc chuông vừa vang lên.
Rầm Rầm Rầm!!
Ba luồng khí tức kinh người phóng lên trời, năng lượng biến động ngang tàng vang dội.
Con ngươi ba người Anisha bỗng dưng trở nên đỏ như máu, máu chảy trên da, mỗi người tiến vào trạng thái mạnh nhất.