Ba người đồng thanh hét lên một tiếng.
Bùm.
Ba đám huyết vụ nổ tung trên người bọn họ, cũng nhanh chóng lan tràn ra bao phủ toàn bộ đài diễn võ ở bên trong trong nháy mắt.
Vù vù vù.
Ngay sau đó, ba tiếng xé gió vang lên.
Ba người Anisha dường như hợp thành một thể với huyết vụ, bóng người hoàn toàn biến mất, ngay cả khí tức cũng tiêu tán không ít, nếu không cẩn thận chú ý cũng không phát hiện ra được.
Không chỉ như thế, loại huyết vụ này còn có hiệu quả ngăn cách nhất định đối với thần thức, không ngừng gây rối.
Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa, Hắc Đản, ba con linh thú canh giữ bên cạnh Tô Trạch lạnh lùng nhìn chăm chú vào huyết vụ trước mắt.
Nhưng ba người Anisha cũng không trực tiếp ra tay.
Mà là lựa chọn lợi dụng sự tiện lợi của huyết vụ, nắm quyền chủ động trong tay mình, muốn khi nào ra tay thì ra tay.
Đồng thời, loại cảm giác không biết khi nào sẽ bị công kích còn có thể làm tiêu hao sức mạnh ý chí của đối thủ, khiến cho tinh thần đối thủ rơi vào hoảng loạn.
Lựa chọn này rất hợp lý.
Ít nhất là chiêu này có hiệu quả đối với đại đa số người.
Nhưng thật không may.
Đối thủ của đám người Anisha là Tô Trạch...
Bọn họ coi lực lượng chiến đấu bên phía Tô Trạch là ba rưỡi, bởi vì phương thức chiến đấu ngự thú đặc thù của Tô Trạch nên trong mắt bọn họ chỉ có thể tính là một nửa lực lượng.
Nhưng bọn họ ngàn tính vạn tính lại tính sai một điểm.
Đó chính là sức chiến đấu của bản thân Tô Trạch...Khủng khiếp hơn nhiều so với linh thú khế ước của hắn!
Tất cả mọi người không rõ điểm này, thậm chí ngay cả Lữ Tranh Đạo và Tuyết Lệ Hàn cũng chỉ rõ một phần.
Trong mắt hai ông lão, Tô Trạch ngoài ngự thú ra, kiếm đạo đã rất mạnh.
Duy chỉ quên đi sức mạnh thể chất của Tô Trạch, cũng như năng lực cận chiến tay không thuần túy...
Đây mới là con át chủ bài thực sự của Tô Trạch, cũng là đòn sát thủ.
Chỉ là đến nay vẫn chưa có ai có thể khiến Tô Trạch dùng chiêu này, cho nên không ai biết về nó.
Lúc này, những gì mà ba người Anisha thực sự đối mặt thật ra là sức chiến đấu của bốn Kim Đan!
Thậm chí còn nhiều hơn!
Bởi vì một mình Tô Trạch có thể chống đỡ ba bốn người...Bản thân Monroe cũng không rõ lắm, chính mình bỏ đi mặt mũi, muốn cái gọi là cơ hội chiến đấu “công bằng”, thật ra cũng không phải công bằng lắm.
Tô Trạch rất bình tĩnh, nhìn huyết vụ nồng đậm trước mắt, thậm chí còn tò mò đưa tay vớt lên, phát hiện chỉ là một loại chất khí, cũng không có hình dạng thực chất.
Keng!
Tiếng va chạm của vàng và sắt vang lên.
Một tia lửa sáng lên trên vỏ Hắc Đản.
“Ai ui! Tên khốn kiếp kia đánh vào mặt ta!?”
Nó hét lớn một tiếng, ánh sáng đen sáng lên, khí thế hùng hổ.
Mà đúng lúc này, huyết vụ bắt đầu dâng trào, ba tia sáng sắc bén xuất hiện giết về hướng Tô Trạch bên này.
Ba người Anisha, ra tay!
Đại chiến sắp xảy ra!
“Chiếp!”
Tiểu Hỏa kêu lên một tiếng, hỏa diễm trên người bùng lên mạnh mẽ, xua tan một mảng lớn huyết vụ trong nháy mắt.
Thân hình ba người Anisha lùi lại, sau khi liếc nhau một cái thì âm thầm gật đầu.
Kết thúc trận chiến trong thời gian ngắn nhất!
“Huyết Bạo!”
Ba giọng nói lớn đồng thanh vang lên.
Đoàng đoàng đoàng!!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, huyết vụ vốn bị hỏa diễm áp chế bắt đầu đánh trả, một lần nữa bao phủ toàn bộ đài diễn võ.
Ngay sau đó.
Tiếng gào thét bén nhọn chói tai vang lên. Andrew phụ trách giữ chặt hai linh thú, một thiên kiêu tộc Huyết Thần khác ngăn cản Hắc Đản, thực lực Anisha mạnh nhất thì phụ trách công kích Tô Trạch!
Bùm bùm bùm.
Tiếng nổ nặng nề vang lên trong cơ thể Andrew.
Đôi mắt của hắn bỗng dưng chuyển sang màu đỏ như máu, tròng mắt trắng biến mất, chỉ còn lại một mảng huyết sắc.
Khí tức điên cuồng tràn ngập, trường đao trong tay khóa chặt Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa.
Một gã Thiên Kiêu khác cũng như thế, khí tức cả người tăng vọt, phối hợp với Andrew để ngăn cản ba con linh thú khế ước của Tô Trạch!
Anisha chỉ cảm thấy áp lực quanh người nhẹ đi, cái loại cảm giác bị tập trung biến mất không thấy.
Thành công rồi!
Một tia vui mừng hiện ra nơi đáy mắt nàng.
Vui mừng thì vui mừng, nhưng trận đấu vẫn phải tiếp tục.
Thân hình Anisha nhoáng lên một cái, trong phút chốc đã đi tới bên cạnh Tô Trạch.
Ba con linh thú của Tô Trạch quá mạnh, khả năng hai người Andrew bạo chủng cũng chỉ có thể kéo dài được một lúc.
Bởi vậy, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết Tô Trạch mới có thể thắng được trận này.
Bằng không chờ ba con linh thú chạy tới trợ giúp, tộc Huyết Thần vẫn phải thua!
Vì vậy.
Lợi dụng sát khí khiến Tô Trạch kinh ngạc hoảng sợ, cũng lợi dụng khoảng thời gian trống trong nháy mắt đó, dùng toàn lực ra tay đánh bại Tô Trạch!
Đây là cách duy nhất để giành chiến thắng!
Đầu óc Anisha bình tĩnh, tỉ mỉ hành động dựa theo kế hoạch đã thương lượng trước đó.
Chỉ nhìn thấy đôi mắt đẹp của nàng đột nhiên mở to, máu đỏ tươi tuôn ra mạnh mẽ, ánh mắt lạnh băng vô tình, sát ý tàn nhẫn tràn ngập!
Một luồng sát khí mà mắt thường dường như có thể nhìn thấy được xuất hiện, trong nháy mắt bao phủ Tô Trạch ở bên trong.
Anisha cười lạnh, trong lòng kinh ngạc vui mừng.
Thành công rồi!
Lưỡi dao sắc bén trong tay nàng xuất hiện, chờ đợi thời khắc Tô Trạch “hoảng hốt” trong nháy mắt kia.
Tuy nhiên.
Điều khiến Anisha khiếp sợ là...
Tô Trạch không có chút phản ứng nào mà nhíu nhíu mày, nghi hoặc nói:
“Ngươi...Trợn mắt nhìn ta làm gì?”
...
Tô Trạch không hoảng hốt, ngược lại Anisha thấy hoảng hốt.
Nàng có chút không rõ về chuyện gì đang xảy ra.
Hình như hoàn toàn Tô Trạch không bị ảnh hưởng bởi sát khí?
Không đúng.
Hết thảy có cái gì đó không đúng.
Anisha có cảm giác hình như có một số việc bị sai một chút.
Dựa theo trình tự bình thường, cho dù lúc này mắt Tô Trạch không trợn trắng mắt, miệng sùi bọt mép ngất đi, thì ít nhất sắc mặt cũng nên tái nhợt một chút mới đúng!
Chính mình từng giết chết bao nhiêu sinh linh?
Chính Anisha cũng không nhớ rõ.
Kể từ khi nàng bắt đầu đi lên con đường tu luyện, gần như không có lúc nào là nàng không ở trong trạng thái chém giết.
Sát khí nồng đậm, không thể không nồng đậm được.
Thời điểm ở tộc Huyết Thần, tất cả mọi người đều là kẻ giết người trên tay dính đầy máu tươi, thế nên sát khí là thứ rất yếu, không có có tác dụng gì.
Nhưng ở Nhân tộc thì không giống với lúc trước.