Có lẽ không có mấy thiên tài của Nhân tộc từng giết người đồng tộc, gần như trên người cũng không có nhiều sát khí.
Quả thật giống như là đứa trẻ thuần khiết nếu so sánh với tộc Huyết Thần.
Thời điểm loại người này cảm nhận được sát khí nồng đậm lần đầu tiên đều sẽ xuất hiện một ít phản ứng sinh lý, nói ví dụ như tinh thần hoảng hốt, thậm chí bị choáng váng.
Nhưng bây giờ... Hình như chuyện đó không xảy ra rồi!
Anisha nghĩ mãi mà không rõ.
Chẳng nhẽ là là sát khí của mình mất tác dụng rồi?
Chuyện này là không thể nào!
Nhưng, tại sao không có tác dụng!??
Tô Trạch vẫn đứng lẳng lặng ở trước mặt mình như vậy, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt nghi ngờ, hình như là đang nhìn một … Kẻ ngu.
“Ngươi trừng mắt với ta làm gì? “ Bảy chữ ngắn ngủn rơi vào trong tai Anisha làm cho nàng như bị sét đánh, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ nghi ngờ và không thể tin.
Nhưng mà bây giờ không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy!
Hai người Andrew không kiên trì được bao lâu, nếu như mình không làm được nữa, sợ là sẽ trực tiếp thua vì Tô Trạch!
Chuyện đã đến nước này thì chỉ có thể dùng chiêu nguy hiểm!
Màu đỏ tím hiện ra ở giữa trán Anisha.
Đó là lực lượng tinh thần của nàng, nàng muốn sử dụng toàn bộ sát khí và phối hợp với hồn binh để đánh tan tinh thần của Tô Trạch!
Một chiêu này rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ để lại vết thương khó có thể khép lại.
Ầm một tiếng.
Dường như huyết quang đã hóa thành thực chất, giống như một màn nước tạo thành từ máu, hoặc như là một luồng sóng lớn chen chúc về hướng Tô Trạch.
Tô Trạch thấy thế, lông mày nhảy lên nhẹ nhàng, coi như biết được vừa rồi Anisha định làm gì rồi.
Thì ra là muốn dùng sát khí để đối phó với chính mình.
Chính mình còn tưởng luồng gió nhẹ kia là cái gì…
Nhưng mà sao thứ này có tác dụng với Tô Trạch được?
Trong khoảng thời gian này hắn đi theo hai ông lão ra ngoài rèn luyện, trên tay Tô Trạch... Đã dính không ít máu tươi.
Thậm chí còn nhiều hơn nếu so với đám người trong tộc Huyết Thần!
Bởi vì phần lớn trận chém giết của tộc Huyết Thần thuộc về loại chém giết một đấu một chém giết đối thủ khác.
Mà Tô Trạch thì hoàn toàn ngược lại, hắn không phải là một đối một, mà là một đấu với nhiều người.
Không phải là chém giết, mà là đồ sát!
Nhất là ở những địa phương nằm ngoài Liên minh Nhân tộc, vùng đất mà không ai quản lí.
Đối mặt với những kẻ mang tội ác tày trời, có lẽ từ trước đến giờ Tô Trạch không biết nương tay, đúng là thích ứng trước một chút.
Thậm chí biểu hiện trong phương diện này của hắn còn khiến cho Lữ Tranh Đạo và Tuyết Lệ Hàn có chút lo lắng.
Thật ra ý định ban đầu của bọn họ chỉ là để cho Tô Trạch tiếp xúc với chém giết một chút, lại không ngờ được Tô Trạch tiếp thu nhanh như vậy, hơn nữa hình như còn có vẻ thích thú.
Lúc này Tô Trạch trở lại Kinh đô, thật ra là vừa mới kết thúc mấy ngày chém giết, sát khí trên người nồng đậm vượt quá tưởng tượng!
Chúng không tản ra là vì hắn vẫn luôn dùng linh lực và hồn lực để áp chế thôi.
Giờ này khắc này, sau khi biết rõ ý muốn của Anisha.
Tô Trạch chỉ cảm thấy buồn cười.
“Sát khí sao? Cứu làm như chỉ mình ngươi có ấy!”
Tô Trạch không hề áp chế nữa, thả sát ý chưa hoàn toàn bình phục kia ra!
Trảm Tiên kiếm khẽ rung, phát ra một tiếng kiếm kêu đầy hưng phấn, huyết quang bắt đầu tuôn trào, hào quang phát ra thuần túy hơn của tộc Huyết Thần!
Ầm!
Một tiếng vang nặng nề vang lên.
Trong tích tắc sau.
Huyết quang ngút trời, ánh sáng màu đỏ tươi chiếu rọi trên mặt mấy trăm ngàn người ở toàn trường, loại huyết quang giống như thực chất phóng lên cao.
Nếu như nói huyết quang sát khí do Anisha bộc phát ra là một hồ nước.
Như vậy sát khí do Tô Trạch bộc phát ra lúc này sẽ là một vùng biển lớn mênh mông!
Thậm chí còn đang mở rộng không ngừng!
Một tia sát khí được tích chứa trong Trảm Tiên kiếm tràn ra, sát ý điên cuồng tràn ngập.
Đột nhiên ánh mắt Tô Trạch biến thành một đôi mắt vàng kim, bên trong có một tia tơ máu chợt lóe rồi biến mất.
Sát ý hỗn loạn, kiếm ý ác liệt, còn có lực lượng tinh thần hùng hậu bộc phát ra cùng nhau.
Ba lực lượng hoàn toàn khác nhau lặng lẽ dung hợp lại với nhau, hóa thành một thanh trường kiếm sắc nhọn, có xu thế phá không chém về hướng Anisha!
Trường kiếm nhanh như sấm sét, giống như một tia chớp vạch phá bầu trời, chém nát bấy huyết quang sát khí chung quanh Anisha trong thời gian ngắn!
Một tiếng nổ vang ầm.
Cơ thể mềm mại của Anisha chấn động, sắc mặt trắng bệch.
Tuy nhiên, trường kiếm cũng không biến mất, mà trực tiếp hóa thành tia sáng chui vào giữa trán của Anisha!
Bên ngoài sân.
Sắc mặt Monroe chợt đổi, đột nhiên đứng dậy, khí thế kinh khủng bộc phát, lúc này đã chuẩn bị ra tay!
Nhưng mà lần này hoàn toàn không cần đám người Trương Mục Chi ra tay ngăn cản nữa.
Một luồng thần niệm giáng xuống từ trên trời khóa hắn lại trong nháy mắt!
Toàn thân Monroe rét run, lông tóc toàn thân dựng đứng, giống như đang bị một con hung thú Viễn cổ theo dõi, linh lực dâng lên trong cơ thể trực tiếp bị áp chế xuống!
Hợp Đạo!
Cái trán của hắn xuất hiện mồ hôi lạnh, hàm răng cắn chặt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trên vòm trời.
Áp lực trầm trọng phủ xuống ở trên người Monroe, suýt nữa đè sập hắn.
Bây giờ, bản thân hắn còn khó giữ nổi, chỉ có thể đối kháng với áp lực kinh khủng kia, làm sao còn quan tâm được đến chuyện tình trên đài diễn võ nữa.
Mà lúc này.
Ở bên trong thức hải của Anisha, Nê Hoàn Cung đã bị lấp đầy bởi sát khí hung tàn đến cực điểm.
Điên cuồng, hỗn loạn, giết chóc, nôn nóng, cuồng nộ... Các loại cảm xúc mặt trái xuất hiện, hóa thành một mảnh biển lớn màu máu bao vây thần hồn của Anisha!
Một tia sáng hồn binh lóe lên xuất hiện, tia sáng bắn ra bốn phía, ra sức chống cự lại.
Nhưng mà chỉ giữ vững không được một giây đồng hồ đã xuất hiện vài vết rách, bị bao phủ bởi biển máu.
Bên ngoài.
Trong mắt đẹp của Anisha đột nhiên hiện ra từng loại thần thái hỗn loạn phức tạp, con ngươi phóng to, thất khiếu chảy ra máu tươi, cả người cũng đang không ngừng run rẩy.
Tô Trạch thấy tình trạng này thì không khỏi cảm thán một tiếng.
“Bộ dáng này của ngươi... Chẳng nhẽ ngươi bị điên?”
Những lời này truyền vào trong tai Anisha đã hoàn toàn đánh tan tất cả phòng thủ trong tâm thần của nàng.