Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 264 - Chương 264: Ba Vị Thiên Tài Thê Thảm, Monroe Ngột Ngạt

Chương 264: Ba vị thiên tài thê thảm, Monroe ngột ngạt Chương 264: Ba vị thiên tài thê thảm, Monroe ngột ngạt

Phụt!

Một ngụm máu đỏ thắm phun ra.

Ánh mắt của Anisha đảo một vòng, thấy tức giận vô cùng, nhưng không thể làm được động tác khác nữa, cơ thể mềm nhũn ngã ra đất.

Bên kia, hai người Andrew đã có thêm vài vết thương ghê rợn trên người thấy vậy thì quá sợ hãi.

Anisha thua!

Thậm chí chưa thể ra tay đã thua!

“Ngươi đi chết đi!”

Andrew kịp phản ứng, nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người hùng hổ lao đến.

Một tiếng phập vang lên.

Hắn gắng gượng chống được một chiêu, lại mượn lực đánh vào để tăng tốc độ vọt tới bên cạnh Tô Trạch lần nữa.

Keng!

Đột nhiên, Trảm Tiên kiếm ra khỏi vỏ!

Kiếm quang hiện ra.

Đáy mắt Andrew toát ra vẻ kinh hãi, hắn hoàn toàn không kịp có những phản ứng khác nữa, giơ trường đao trong tay lên để ngăn cản.

Một tiếng rắc vang lên.

Trường đao gãy lìa, kiếm quang thế như chẻ tre chém lên người Andrew!

Thân thể của Andrew bay ra ngoài rồi lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.

Áo của hắn bị chém rách bởi kiếm khí ác liệt, trên da xuất hiện thêm vài vết thương.

Vết thương lớn nhất dữ tợn nhất ở trong lồng ngực, da thịt bên ngoài đã bị cắt ra, xương sườn lộ ra, thậm chí có thể thấy được trái tim đập chậm rãi ở phía dưới xương cốt!

Nếu không phải vì sức sống của tộc Huyết Thần mạnh mẽ, có lẽ sẽ bị một kiếm này lấy mạng nhỏ luôn.

Không chỉ có thế, vết thương bởi móng vuốt gây ra sau lưng hắn cũng kinh khủng không kém, thậm chí nó còn làm nứt vỡ rất nhiều.

Với đả kích chồng chất như thế, Andrew trợn mắt, hôn mê bất tỉnh.

Rầm rầm rầm!!

Bên kia, tên thiên tài của tộc Huyết Thần kia đối mặt với sự công kích từ ba con Yêu Vương Kim Đan cảnh, chỉ mới đỡ được một chiêu thì đã không đỡ được tiếp nữa rồi.

Một loạt huyết vụ tuôn ra từ trên người của hắn, khắp người toàn là vết thương, máu tươi nhuộm đỏ làn da tái nhợt, trông rất là thê thảm.

Một tiếng uỳnh nặng nề.

Hắc Đản nện thẳng tắp vào gáy của hắn, đập cho hôn mê bất tỉnh luôn.

Hắn đã được coi là may mắn rồi, nếu để cho Tiểu Thanh hoặc là Tiểu Hỏa ra tay, không biết kết quả còn thê thảm hơn bao nhiêu nữa.

Đám huyết vụ tràn ngập toàn trường kia tiêu tán hoàn toàn, để lộ ra cảnh tượng trên đài diễn võ.

Ba thiên tài của tộc Huyết Thần, kẻ nào trông cũng thảm thương!

Một kẻ xương đầu hơi lõm xuống đã hôn mê, một kẻ cả trước ngực và phía sau lưng có hai vết thương ghê rợn, hít vào nhiều mà thở ra thì ít, không biết còn sống hay chết.

Mà Anisha là cường giả nhất nhưng mặt máu be bét, ngã xuống đất khẽ co quắp, ánh mắt lờ mờ hỗn loạn, thỉnh thoảng nói ra mấy câu mê sảng từ trong miệng.

Bây giờ nhìn ba người bọn họ làm gì còn chút thần thái nào của thiên tài, trông cực kỳ thê thảm.

Có người nhìn thấy một màn này, dụi mắt với vẻ có hơi khó tin.

Ba thiên tài của tộc Huyết Thần... Đều thua!

Một đám người bọn họ vô cùng chấn động, rung động đến tột cùng, cảm giác cứ như đang nằm mơ vậy.

Họ vốn còn tưởng Tô Trạch liều lĩnh, một chọi ba quá mạo hiểm, rất có thể sẽ đánh thua.

Nhưng hiện giờ xem ra, bọn họ mới là người không rõ tình huống!

Không tới ba phút đồng hồ ngắn ngủn, cả ba thiên tài của tộc Huyết Thần đều thua!

Hơn nữa xem vẻ thì Tô Trạch còn rất nhẹ nhàng!

Rồi lại nhìn tình trạng bi thảm của thiên tài tộc Huyết Thần, vừa so là nhìn ra chênh lệch ngay!

Soạt!

Người xem trong cả hội trường đều sôi trào lên ngay lập tức.

Tiếng hoan hô như núi hô biển gầm vang lên.

Ai cũng đều cực kỳ hưng phấn, nỗi khiếp sợ trong mắt chưa còn tiêu tan thì đã có một sự hưng phấn và kích động nồng nhiệt hiện lên.

“Quá mạnh mẽ! Tô thần thật sự quá mạnh mẽ!”

“Mặc dù ta không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng chuyện chúng ta thắng đã là sự thật, còn thắng vô cùng dễ dàng!”

“...”

Một đám người xem châu đầu ghé tai, thảo luận nhiệt liệt.

Phần lớn bọn họ đều chỉ có thực lực bình thường, hoặc là người bình thường, hiển nhiên là chỉ có thể nhìn thấy kết quả chiến đấu.

Nhưng mà các thiên kiêu và cường giả của Nhân tộc thì lại không giống thế.

Bọn họ đều thấy rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.

Từ lúc Anisha vừa tản sát khí ra là bọn họ đã hiểu được ý đồ của đối phương rồi.

Song điều mà bọn họ không tài nào ngờ được là...

Bản thân Tô Trạch vốn đã có sát khí, mà chúng còn nồng đậm hơn thiên tài của tộc Huyết Thần lấy giết chóc làm thú vui nhiều!

Lúc mà Tô Trạch vừa tản sát khí của chính mình ra, thậm chí các thiên kiêu còn ngửi thấy được một mùi máu tươi cực kỳ nồng nặc, cứ như thể Tô Trạch đã giẫm lên núi thây biển máu để trở lại vậy!

Trong khoảnh khắc đó, cảm giác Tô Trạch tạo ra cho bọn họ hoàn toàn không giống với lúc trước.

Lạnh lẽo vô tình, giống như ma thần trở về từ địa ngục.

“Trong khoảng thời gian này Trạch ca... Đã làm gì?”

Phượng Khánh nuốt nước miếng, lau mồ hôi lạnh trên trán, run giọng hỏi.

Mọi người rối rít lắc đầu, nhìn về phía Tô Trạch bình chân như vại trên đài, trong sùng bái còn có thêm một tia kính sợ.

“Không biết, đột nhiên Trạch ca hắn biến mất, theo lẽ thường thì chúng ta nên biết là hắn rời đi mới đúng, nhưng đột nhiên hắn lại biến mất, rồi đột nhiên lại xuất hiện...” Diệp Thanh nói thầm.

“Là Lữ tiền bối dẫn Tô Trạch ra ngoài.” Đỗ Dao đưa ra suy đoán, vẻ mặt chắc chắc.

“Lữ tiền bối được xưng là Dạ Yểm, tàn sát hết thủ đô của một tộc trong một đêm...” Lữ Cảnh Long nhẹ giọng nói.

Trong lúc nhất thời, mọi người liếc mắt nhìn nhau, gần như có thể đoán được trong khoảng thời gian này Tô Trạch đã trải qua những gì.

Vừa nghĩ tới sát ý kinh khủng vừa rồi là người của bọn họ lại chợt rùng mình một cái.

“Đây là chuyện sớm hay muộn chúng ta đều phải trải qua, nếu không nó sẽ trở thành nhược điểm của chúng ta!”

Hà Tuyết Nhi phá vỡ sự tĩnh lặng, nhẹ giọng nói.

Trong chốc lát, mọi người lâm vào im lặng, ánh mắt lóe lên.

Thí sinh của tộc Huyết Thần.

Một gã tên thiên kiêu trầm mặc không nói, ánh mắt ảm đạm xám xịt, một chút hy vọng vừa mới dâng lên thoáng chốc đã biến mất không thấy.

Thắng lợi?

Ngươi nói cho ta biết làm sao để thắng lợi?

Ba thiên kiêu đều ra tay đồng thời rồi!

Vẫn bị thất bại bởi tên đáng sợ như vậy!

Không thể thắng, Tô Trạch là kẻ không thể thắng được!

Một loại cảm xúc tên là tuyệt vọng lặng lẽ xuất hiện trong lòng bọn họ.

Cùng lúc đó.

Bình Luận (0)
Comment