Chắc chắn Tô Trạch không phải đồ ngốc đâu, hắn không thể không nghĩ đến chuyện này rồi được.
Hắn nói như vậy là vì hai lý do. Một là hắn có thực lực như vậy thật.
Đương nhiên, đây cũng là một chuyện không thể. Một người mạnh đến mức nào cũng khó mà thắng được trận đấu này.
Cho dù vị thiên kiêu không xuất hiện của tộc hắn cũng chưa chắc đã làm được.
Ngoài ra, chỉ có một khả năng nữa thôi. Đó là Tô Trạch đang sỉ nhục bọn họ, hơn nữa là sỉ nhục thẳng luôn ấy chứ.
Sĩ có thể bị giết nhưng không thể bị nhục.
Đạo lý này thực sự có tác dụng trong tộc Huyết Thần.
Ngay lập tức, tất cả các thiên kiêu tộc Huyết Thần ngẩng đầu lên nhìn Tô Trạch, ánh mắt hung dữ cực kỳ, như có một ngọn lửa giận đang dần bùng cháy.
“Tô Trạch, ngươi đừng có mà ngông cuồng quá.”
Có thiên kiêu hét lên, nhìn chằm chằm vào Tô Trạch.
“Ngươi thấy ta huênh hoang thì lên đây dạy dỗ ta đi, thế thì không phải hợp ý ngươi quá sao?”
Tô Trạch bắt đầu hơi mất kiên nhẫn rồi.
Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa, Hắc Đản, ba chúng nó im lặng ở bên cạnh hắn, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, không hề để ý đến thiên kiêu của tộc Huyết Thần.
“Đáng ghét.”
Thiên kiêu đó gầm lên, hai tay nắm lại thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, ánh sáng màu máu ánh lên.
Hắn thực sự không chịu được nữa rồi, hắn đi lên đài diễn võ.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, các thiên kiêu khác cũng xông lên.
Bởi vì trước đó chưa thương lượng được việc chọn người ra sao nên tất cả các thiên kiều đều không hẹn mà đi lên.
Tổng cộng có mười người.
Năm thiên kiêu và năm tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, sức chiến đấu ngang bằng Kim Đan cảnh.
Bọn họ lên đó xong thì mãi vẫn không chịu ra tay.
Dù sao thì bây giờ có mười người, đương nhiên là các thiên kiêu của tộc Huyết Thần không muốn mười đánh một rồi.
Như vậy thì cho dù có thắng cũng mất mặt lắm.
Các thiên kiêu đều đi đến rất hùng hổ, bắt đầu một cuộc thảo luận kịch liệt, muốn tranh giành suất ra chiến đấu.
Thấy cảnh này, Monroe thở dài một hơi, hắn nhìn mọi người với vẻ rất u uất.
Tất cả khán giả ở đó đều yên lặng một lúc, họ ngồi yên chờ kết quả.
Thế nhưng, điều khiến tất cả mọi người kinh ngạc là, Tô Trạch lại là người chủ động ra tay.
Bùm bùm.
Một tiếng nổ vang lên bên tai mọi người.
Trên đài diễn võ sáng lên như một biển lửa, nhiệt độ cao bắt đầu xuất hiện, gió nóng hầm hập, nó đang tấn công cả trận pháp bảo vệ của đài diễn võ.
Mười thiên tài của tộc Huyết Thần ngây ra.
Với kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, họ vào trạng thái chiến đấu ngay lập tức. Nhưng mà biển lửa đó không xông về phía bọn họ mà hạ xuống ở bên cạnh bọn họ.
Tiểu Hỏa khép miệng lại, nhìn phía đối diện bằng ánh mắt khiêu khích.
Tô Trạch giơ ngón cái cho nó, khen nó: “Tốt đấy, tốt đấy, bây giờ khống chế được lực chuẩn rồi.”
Nói xong, hắn quay đầu lại nhìn mười vị thiên kiêu tộc Huyết Thần, bình tĩnh nói: “Đừng thảo luận nữa, lên cùng lúc đi.”
Quả cầu lửa ban nãy chính là một lời nhắc nhở dành cho họ.
Nhiều người nhìn vậy, đương nhiên là Tô Trạch sẽ không dùng cách đánh lén để thắng cuộc tỉ thí đâu.
Đây cũng là cách để ép thiên tài của tộc Huyết Trần, để bọn họ buộc phải vào trạng thái chiến đấu.
Chưa đợi bọn họ nói thì Tô Trạch đã hất tay, Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa, Hắc Đản lập tức xông đến.
Khí tức mạnh mẽ của Yêu Vương lan ra.
Một tia sáng màu xanh dịu dàng, tia lửa chói mắt, tia sáng màu tối trông u uất, đều cùng sáng lên.
Sức ép mạnh mẽ giáng xuống người các thiên kiêu tộc Huyết Trần, khiến bọn họ không thể không nghiêm túc.
Không có ai biết ai sẽ là người bị tấn công trước nên chỉ của thể cùng ra tay.
Đồng thời, bọn họ cũng đã bị hành vi ngông cuồng, huênh hoang này của Tô Trạch chọc cho giận sôi lên.
“Tên khốn đáng chết.”
Một thiên kiêu hét lên.
Ngay lập tức.
Uỳnh!
Một quả cầu lửa cao bằng một người bay đến cực nhanh, nó nổ ra trên mặt đất, tạo thành những tia lửa lớn.
Tiểu Hỏa bay trong không trung, miệng nó liên tục phun ra những quả cầu lửa, khiến tất cả mọi người đều bị bao vây trong đó.
Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa cũng không nhàn rỗi, hai đứa nó ra tay cùng lúc.
Sự tấn công mạnh mẽ bất ngờ này khiến các thiên kiêu của tộc Huyết Thần loạn cào cào lên.
Thế nhưng chẳng mấy chốc sau, bọn họ đã kịp phản ứng lại.
Ba thiên kiêu và năm Trúc Cơ đỉnh phong giữ chân ba đứa bọn Tiểu Thanh, hai thiên kiêu còn lại thì phụ trách Tô Trạch.
“Cái tên kiêu ngạo ngông cuồng, đến lúc ngươi phải trả giá rồi.
Lúc này, bọn họ không quan tâm được đến vấn đề thể diện nữa rồi, họ chỉ muốn đánh bại Tô Trạch thôi, họ giậm chân xuống thật mạnh.
Phải để tất cả mọi người nhìn thấy vẻ thê thảm của Tô Trạch.
Ầm ầm ầm!!
Một âm thanh lớn đinh tai nhức óc vang lên trên đài diễn võ, đồng thời truyền vào tai của đông đảo người xem.
Tất cả đều mang vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó chuyển sang lo lắng và hồi hộp.
Hành vi của Tô Trạch lúc này không phải là liều lĩnh nữa rồi.
Mà là điên cuồng!
Đúng là bọn họ đều ghét mấy tên thuộc tộc Huyết Thần, muốn làm nhục bọn họ một trận thật tàn nhẫn.
Ba trận chiến vừa rồi đã giúp mọi người xả được cơn giận, tâm trạng cũng nhẹ nhàng và thoải mái hơn rất nhiều.
Bọn họ cũng muốn làm cho tộc Huyết Thần bị mất mặt, nhưng bọn họ không bao giờ muốn để Tô Trạch làm ra hành động điên cuồng như vậy.
Một người đánh mười?
Ngay cả khi có ba con linh thú Kim Đan, đối thủ cũng có năm tên Trúc Cơ đỉnh phong.
Nhưng vẫn còn có hai tên thiêu kiêu có thể đối phó với Tô Trạch!
Uy lực một kiếm mà hắn vung về phía Andrew trước đó khá mạnh.
Nhưng lúc đó Andrew đã bị thương, sức lực cũng yếu đi rất nhiều, hơn nữa còn là tình huống một mất một còn.
Bây giờ thì sao?
Hai tên thiên kiêu tộc Huyết Thần đang trong trạng thái sung sức!
Cho dù kiếm thuật của Tô Trạch có mạnh đến đâu, thì sau cùng hắn vẫn chỉ là một ngự thú sư mà thôi!!!
Nếu không nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tô Trạch, chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ rằng Tô Trạch bị điên rồi.
Tuy nhiên, giữa hành vi này cùng với một tên điên thì có khác gì đâu?
Đúng lúc này.
Trên đài diễn võ.
Hai thiên kiên nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Một trước một sau, để xem xem tên khốn đó trốn bằng cách nào!
Hai tiếng bụp bụp.