Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 270 - Chương 270: Tô Trạch Vô Sỉ! Ngươi Hoàn Toàn Không Phải Là Ngự Thú Sư (2)

Chương 270: Tô trạch vô sỉ! Ngươi hoàn toàn không phải là ngự thú sư (2) Chương 270: Tô trạch vô sỉ! Ngươi hoàn toàn không phải là ngự thú sư (2)

Mà lại cùng nhau quay đầu, nhìn về phía Tô Trạch xuất hiện phía sau lưng, vẻ mặt rất đặc sắc.

Đó là biểu cảm dung hòa giữa của đau đớn, nghi ngờ, kinh ngạc, tức giận và ấm ức.

“Mẹ nó! Tại sao hắn con mẹ nó vẫn có thể dùng chiêu này!!! Tại sao! Tại sao chứ!??”

Loew ngơ ngác mà nhìn Tô Trạch, giọng nói đang run lên, thậm chí còn có một chút nghẹn ngào, hoặc cũng có thể nói là uất ức?

Bốn lần!

Trọn vẹn bốn lần!

Tên khốn Nhân tộc kia đã sử dụng sức mạnh đạo tắc bốn lần liên tiếp, hơn nữa vẫn như không có gì!

Mà lần nào cũng là mình tự làm mình bọ thương!

Tại sao chứ!??

Tại sao mình lại xui như vậy chứ!

Tên kia có còn là con người không vậy?

Linh lực của hắn... Chẳng nhẽ không có điểm cuối!?

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh, mặt không đỏ, tim không đập loạn, miệng không thở dốc của Tô Trạch, Loew và Hicks nhìn nhau, khóc không ra nước mắt.

Khốn nạn! Dù sao thì ngươi cũng đã giả vờ giả vịt, vậy thì giả vờ chật vật cho bọn ta xem xem!

Dáng vẻ bình chân như vại này của ngươi thì là cái thá gì chứ!?

Bọn họ muốn nôn ra máu, nhưng trên thực thế thì đã không có nhiều máu để có thể nôn.

Ngay từ khi thoát khỏi vòng vây của hai người Tô Trạch đã lao lên, kiếm quang rơi xuống như mưa, cũng tụ lại trên không trung, biến thành một con thanh long gầm thét.

“Gào...”

Như thể có như tiếng rồng gầm vang lên.

Kiếm khí màu xanh lưu chuyển, cuồng bạo đến tột cùng, cực kỳ sắc bén, bao vây Loew và Hicks ở bên trong.

Tiếng rít chói tai và tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc trộn lẫn vào nhau.

Thanh quang nổ tung, đẹp như thể pháo hoa bung nổ.

Chỉ là những tia sáng màu xanh kia đều là kiếm khí sắc bén.

Ánh sáng đã hoàn toàn nhấn chìm Loew và Hicks.

Không ai có thể nhìn rõ tình hình của bọn họ, chỉ nghe thấy những tiếng la hét thảm thiết.

Một lúc sau, thanh quang biến mất, để lộ ra bóng người bên trong.

Quần áo rách rưới, cả người toàn là máu, giống như là huyết nhân.

Trên người Loew đầy vết thương do kiếm tạo ra, cơ thể run rẩy liên tục, mất quá nhiều máu, đã sắp không thể chịu đựng được nữa.

Hicks cũng không khá hơn là bao, vết thương trên cánh tay là nghiêm trọng nhất, kiếm khí đã cạo sạch máu thịt, suýt nữa đã khiến đôi tay của hắn chỉ còn lại xương trắng.

Vào lúc này, ngay cả mấy người Thiểu Thanh đang chiến đấu ở chỗ khác, cũng như các thiên kiêu của tộc Huyết Thần, đều dừng lại.

Ngoài Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa, Hắc Đản, còn có Trương Mục Chi biết được nội tình.

Tất cả những sinh vật khác chỉ cần là có thể suy nghĩ được, bây giờ đều ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Tô Trạch trên sân, cùng với hai bóng dáng thê thảm đối diện với hắn.

Yên lặng.

Hoàn toàn yên tĩnh.

Ngay cả hàng trăm nghìn người xem cũng phải sững sờ.

“Tô thần hắn... hắn đã dùng kiếm đạo trực tiếp đánh bại... hai thiên kiêu tộc Huyết Thần!?”

Cuối cùng, có người phá vỡ sự im lặng, dùng giọng điệu nghi ngờ hỏi.

Ầm!

Hội trường sôi trào, những tiếng cảm thán kinh ngạc vang lên khắp nơi.

Trên chỗ ngồi của thiên kiêu Nhân tộc, đám mấy người Diệp Thanh nhìn nhau, như thể gặp phải quỷ.

Tô Trạch lại một lần nữa làm mới nhận thức của bọn họ.

Sử dụng kiếm đạo để trực tiếp đánh bại hai thiên kiêu của tộc Huyết Thần.

Ngay cả với sự trợ giúp của đạo tắc, thì nó cũng đủ tuyệt vời!

“Đây có phải là át chủ bài của Tô sư huynh...”

Bọn họ nhìn nhau, vẫn có chút không thể tin được.

Cùng lúc đó.

Tròng mắt Monroe đã trợn tròn ra, mặt trắng bệch, rồi lại tái nhợt, như thể vừa ăn phải một con ruồi.

Xong.

Xong thực rồi!

Lần hai tộc so tài với nhau này, tộc Huyết Thần đã mất hết thể diện!

Nên giải thích điều này như thế nào khi quay về đây!?

Trên đài diễn võ.

Loew và Hicks đỡ nhau, hai chân run rẩy, trông như sắp ngã đến nơi.

Nhưng cho dù là như vậy, bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Trạch.

Sau đó, Loew run rẩy giơ cánh tay của mình lên chỉ vào Tô Trạch, mấp mấy môi, chật vật phun ra mấy chữ.

“Không biết xấu hổ!”

Đôi mày của Tô Trạch nhíu lại, hơi không biết ý hắn muốn nói là gì.

“Ngươi hoàn toàn không phải là ngự thú sư!!!”

Hicks bi phẫn đan xen, hét lớn một tiếng, huyết lệ tuôn ra từ trong mắt, như thể đã phải chịu một nổi ấm ức vô cùng to lớn.

“Bản thân ngươi chính là một cao thủ kiếm đạo, cái gọi là danh phận một ngự thú sư, hoàn toàn chính là giả!”

Loew và Hicks điên cuồng trút nỗi bất bình trong lòng bọn họ, cảm thấy bản thân thật xui xẻo.

“Cái gì mà ngự thú sư chứ, khốn nạn!”

Loew và Hicks hoàn toàn mất lý trí.

Lúc này, bọn họ hoàn toàn không rảnh để quan tâm tới những thứ khác nữa.

Bọn họ chỉ biết… Tô Trạch tuyệt đối không phải là ngự thú sư gì cả!

“Luôn miệng nói mình là ngự thú sư, thật là buồn cười!”

Loew kêu thảm thiết, nụ cười trên khuôn mặt đầy máu tươi có vẻ cực kỳ đáng sợ.

“Ngự thú sư gì mà có thể liên tục kế ước ba con linh thú bản mệnh!? Cho dù là lúc mới bắt đầu thiên phú linh thú khế ước không đủ, cũng từ từ thay đổi! Nhưng sao có thể trực tiếp khế ước ba con!? Điều buồn cười nhất chính là ngươi lại khế ước ba con linh thú thiên phú Yêu Vương! Chẳng nhẽ chính ngươi không cảm thấy quá mức sao?”

Tô Trạch mới hiểu chuyện này là như thế nào.

Hắn nghĩ rồi trả lời một cách rất nghiêm túc: “Ngươi còn đừng nói, ta cũng cảm thấy rất quá mức!”

Ba con linh thú khế ước có được huyết mạch thần thú có thể gặp được mình, phải gọi là quá may mắn.

Nhưng thái độ thẳng thắn thật thà của hắn trong mắt Loew đó chính là vô liêm sỉ một cách trần trụi.

Lợn chết không sợ nước sôi!

“Sao ba con linh thú như vậy lại có thể bị cùng một người khế ước được!? Điều buồn cười nhất chính là thực lực kiếm đạo của ngươi lại mạnh như thế, thậm chí còn lĩnh ngộ được phương pháp sử dụng đạo tắc trong Kim Đan cảnh! Ngươi còn không nói từ nhỏ mình đã tu hành kiếm đạo, ngươi coi tất cả mọi người đều là kẻ ngốc hết à!?”

Loew càng nói càng cảm thấy quá đáng, cảm thấy mình và người tộc Huyết Thần đều bị chơi!

Trong lúc nhất thời, Tô Trạch cũng không biết nói gì cho phải.

“Chuyện ba con linh thú không dễ giải thích, nhưng về chuyện kiếm đạo và đạo tắc ta vẫn có thể khẳng định.”

Loew và Hicks cười mỉa: “Cuối cùng ngươi cũng chịu thừa nhận rồi à? Nhân loại vô sỉ!”

Bình Luận (0)
Comment