Cổ tay Tô Trạch run lên, kiếm quang lại tách thành hai, lần lượt hướng về phía Loew và Hicks!
Hai người bọn họ đều có cảm giác khủng hoảng giống hệt nhau, phần da bị kiếm khí sắc nhọn đâm vào vô cùng đau đớn!
Bọn họ quá sợ hãi, không còn thời gian để nghĩ gì nhiều, chỉ có thể vội vàng ngăn cản!
Keng keng keng!!
Tiếng va chạm của kim thiết lanh lảnh vang dội trên đài diễn võ.
Loew đang cầm trường đao trong tay, Hicks đang cầm một con dao găm, cố gắng hết sức để chống lại kiếm quang trước mặt, trong lòng không nhịn được mà kinh hãi tột độ!
Mỗi khi bọn họ chống cự, sẽ có một lực rất lớn truyền đến, khiến bàn tay của bọn họ đau đớn, gan bàn tay nứt ra.
Thứ rắc rối còn có những kiếm khí kia, ngổn ngang khắp nơi, không thể nhìn ra bất cứ quỹ đạo nào, không thể đề phòng được, chỉ cần không chú ý một chút là sẽ để lại vết thưởng trên cơ thể!
Điều quan trọng nhất là tốc độ xuất kiếm của Tô Trạch!
Hắn thậm chí còn ra tay với hai người mình cùng một lúc!
Mà mỗi một kiếm đều có biến hóa, thậm chí là hoàn toàn khác nhau.
Kiếm đầu tiên tiến thẳng về phía trước, kiếm tiếp theo lại biến thành mềm dẻo xảo quyệt, cố tình tìm kiếm những vị trí không thể ngăn cản để đâm vào!
Trong lúc nhất thời, Loew và Hicks rơi vào thế hạ phong!
Không thể tiếp tục như thế này!
Nhất định phải thay đổi, nếu không sẽ bị Tô Trạch dắt mũi, hoàn toàn rơi vào tiết tấu điệu của hắn!
Loew và Hicks hét lên một tiếng, huyết quang trên người đột nhiên sáng lên, hóa thành hai luồng huyết quang, lao về hai hướng ngược nhau rồi triệt tiêu.
Lựa chọn này chắc chắn là chính xác nhất.
Sau khi hai người tách ra, Tô Trạch chỉ có thể chọn cách trấn áp một người, mà người còn lại chắc chắn sẽ được tự do!
Trong đó một người cố gắng hết sức để ngăn chặn Tô Trạch, còn người kia tấn công!
Tất nhiên, tất cả những điều này đều có tiền đề...
Đó là, thực lực kiếm đạo của Tô Trạch không cao lắm, sức mạnh của bọn họ có thể kìm hãm Tô Trạch, hơn nữa còn có thể kéo dài một thời gian.
Ngược lại, tất cả những gì đang chờ đợi bọn họ chỉ là thất bại!
Tô Trạch ngay lập tức hiểu được ý định của bọn họ, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.
Hai người đúng chung với nhau mới có thể khiến cho hắn cảm thấy một chút áp lực.
Nếu như tách ra như thế này, vậy thì không có gì đáng sợ rồi.
Cơ thể của Tô Trạch thay đổi, biến thành một luồng kim quang lao về phía Loew!
Bả vai của hắn bị thương, sức lực của hắn đã giảm đi một chút, vậy thì khai đao từ hắn đi!
Long Tượng Tu Thân quyết điên cuồng mà chuyển động, linh lực màu vàng óng trong toàn bộ cơ thể đang gào thét, liên tục không ngừng cung cấp cho Tô Trạch sức mạnh và sự hỗ trợ.
Thiên Bằng Cửu Bộ viên mãn đã được kích hoạt hoàn toàn!
Võ kỹ cấp B này cuối cùng đã phát huy được toàn bộ sức mạnh của nó.
Tốc độ của Tô Trạch nhanh đến cực hạn, thậm chí còn vượt qua cả tốc độ của tộc Huyết Thần sau khi bạo chủng!
Gần như trong tích tắc, hắn đã đuổi đến trước mặt Loew.
Loew đã sẵn sàng nghênh chiến kẻ địch, nắm chặt trường đao trong tay, máu trong người đều sôi trào, toàn thân phát sáng, trong khí tức có huyết vụ ra vào theo.
Hắn hơi giơ trường đao của mình lên, sẵn sàng cố gắng hết sức để ngăn chặn Tô Trạch, để cho Hicks có cơ hội ra tay.
Nhưng điều khiến hắn kinh hãi tới tột độ chính là bóng dáng của Tô Trạch lại lặng lẽ biến mất một lần nữa!
Lại là sức mạnh của đạo tắc!!!
Đôi mắt của Loew đột nhiên mở to, một sự hoài nghi dày đặc lặng lẽ xuất hiện.
Hắn biết rằng Tô Trạch có năng lực này.
Nhưng tại sao... hắn vẫn có thể sử dụng nó?
Không phải vừa mới sử dụng nó hai lần sao!?
Hắn rất chắc chắn rằng nếu như cưỡng ép sử dụng một lần nữa, linh lực của Tô Trạch sẽ gần như cạn kiệt, rất có thể sẽ trực tiếp mất đi khả năng chiến đấu!
Nhưng chỉ cần là người có đầu óc bình thường thì đều sẽ không làm như vậy mới đúng!
Không đợi Loew kịp phản ứng.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Kiếm quang vô cùng cuồng bạo sáng lên, sát ý lạnh lẽo xuất hiện.
Loew chỉ cảm thấy cơn ớn lạnh dâng lên cả người, từ xương cụt dọc theo sống lưng cho đến tận đỉnh đầu!
Mồ hôi lạnh trong nháy mắt đã tuôn ra, hòa cùng với máu.
Hắn hít vào sâu một hơi, linh lực điên cuồng tập trung lại ở phía sau thắt lưng, dùng sức để ép cơ thể thành một góc gần chín mươi độ!
Phập!
Trường kiếm nhanh như chớp đâm thẳng vào người Loew, nhưng vẫn để lại một vết thương dài và hẹp đáng sợ trên ngực.
Điều đáng sợ hơn nữa là những tia sát khí huyết hồng xuất hiện, xuyên qua vết thương đi vào cơ thể Loew, xâm nhập kinh mạch, bắt đầu tàn phá bừa bãi.
Cơn đau thấu tim truyền đến khắp cơ thể, Loew hét lên đau đớn, nhưng trường đao trên tay lại không chút do dự, hung hăng chém về phía Tô Trạch!
Cùng lúc đó, Hicks đã lao đến bên cạnh bọn họ, ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện trong tay, đâm vào xương sườn trái của Tô Trạch từ một góc cực kỳ nham hiểm.
Đôi mắt của hai người đều âm độc, lộ ra vẻ điên cuồng.
Loew thậm chí còn bất chấp cả việc kiếm khí làm tổn thương tim phổi, cơ thể không hề lùi lại, mà lại tiến lên nửa bước, dùng xương của mình để kẹp chặt trường kiếm trong tay Tô Trạch!
Bọn họ đã hình thành thế bao vây, hai bên của Tô Trạch đều đối mặt với kẻ địch, tuyệt đối không có khả năng chạy thoát.
Trừ phi hắn vứt bỏ trường kiếm và rút lui!
Nhưng nếu không có vũ khí, kiếm thuật của Tô Trạch sẽ không thể thực hiện được.
Sau đó, một ngự thú sư tay không tất sắt?
Là cái thá gì chứ!
Khiến cho hắn độc ác xuất hiện trên môi bọn họ, như thể đã nhìn thấy bình minh của chiến thắng.
Nhưng điều bọn họ không hề nghĩ đến chính là.
Vào lúc đối mặt với nguy cơ như vậy, Tô Trạch nhếch môi mỉm cười.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng của hắn... lại biến mất!
Loew cảm thấy phía trước trống rỗng, thanh trường kiếm tạm thời bị hắn khẹp chặt đã biến mất, một lượng lớn máu trào ra từ vết thương, kéo theo cơn đau dữ dội ập đến.
Hicks đâm một cái vào không khí, giống như đấm một cú vào không khí, sự cân bằng của toàn bộ cơ thể cũng khó để duy trì được.
Nhưng đúng lúc này, bọn họ không quan tâm đến điều đó nữa.