Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 272 - Chương 272: Thắng Lợi Nghiền Áp, Tô Trạch Là Thiên Tài Kiếm Đạo

Chương 272: Thắng lợi nghiền áp, Tô Trạch là thiên tài kiếm đạo Chương 272: Thắng lợi nghiền áp, Tô Trạch là thiên tài kiếm đạo

Có thể nói mỗi một tu sĩ Độ Kiếp cảnh đều là nhân vật có thể quan sát một phương thế giới!

Nếu có thể được cường giả như vậy chỉ bảo thì tất nhiên có thể tránh được rất nhiều đường vòng!

Thu hoạch là khó có thể tưởng tượng.

Nếu đại hội Vạn tộc không hạn chế tuổi và tu vi thì Monroe cũng muốn tham gia!

Mà thực lực của Tô Trạch…

Có thể lấy được thành tựu thế nào trong đại hộc Vạn tộc?

Monroe nhíu mày, càng cảm thấy không ổn hơn.

Một khi đại hội Vạn tộc bất đầu, Nhân tộc và tộc Huyết Thần dựa gần như vậy, chắc chắc là bị chia đến cùng một chiến khu.

Đến lúc đó tất nhiên sẽ còn chạm mặt.

Lỡ như tâm trạng hắn không tốt và đào thải hết tuyển thủ của tộc Huyết Thần thì sao?

Không được, đến lúc đó nhất định phải tìm được phương pháp có thể phản chế Tô Trạch!

Sắc mặt Monroe xanh mét, biết lúc này tộc Huyết Thần hoàn toàn thua, luận bàn giao lưu hoàn toàn thất bại, chỉ muốn rời khỏi nơi này sớm hơn.

Loew và Hicks không nói gì nữa, họ ngẩng cao đầu nhìn Tô Trạch với vẻ mặt khinh thường: “Ra tay đi, làm trận chiến không công bằng này nhanh chóng kết thúc đi.”

Tô Trạch nhìn dáng vẻ thảm hại, lung lay như sắp ngã xuống của bọn họ, vốn không muốn ra tay nữa, lại đột nhiên nghe thấy lời nói này làm hắn lập tức cảm thấy hơi buồn cười.

Giống như có người đưa mặt của mình tới rồi nói: “Ngươi đánh đi.”

Hơn nữa biểu tình còn rất thiếu đánh, hắn còn không đánh không được!

Một khi đã như vậy, thì hết cách rồi.

“Đây là do chính các ngươi nói.”

Khóe môi Tô Trạch khẽ nhếch lên rồi nghiêm túc gật đầu.

Nhưng Loew và Hicks nghe vậy lại sửng sốt.

Nhìn dáng vẻ của Tô Trạch là muốn ra tay thật à!?

Chẳng qua vì ra vẻ nên chúng ta mới nói vậy thôi!

Chỉ là muốn tô đậm không khí bi tráng của chúng ta mà thôi, không muốn ngươi thật sự ra tay đâu!

Không nhìn thấy trạng thái thê thảm của chúng ta à?

Không biết đây chỉ là lời giống như kiểu “buông lời hung ác” với “lời khách sáo” à?

Tô Trạch này… Thật sự chuẩn bị ra tay à?

“Đợi…” Loew nuốt một ngụm nước bọt nhưng lại không có mặt mũi nói ra câu tiếp theo.

Sắc mặt Hicks trắng bệch nhìn chằm chằm Tô Trạch.

“Vô sỉ! Chưa bao giờ nhìn thấy người nào mặt dày vô liêm sỉ như vậy!”

Loew và Hicks chưa kịp nói xong thì một kiếm quang đã xuất hiện và bao phủ bọn họ ở bên trong lần nữa.

Bên kia.

Đoàng!

Đoàng!

Tiếng vang rền như tiếng sấm vang lên.

Trên đài diễn võ xuất hiện một biển lửa, sóng nhiệt cuồn cuộn làm không khí trở nên vặn vẹo.

Cùng lúc đó, từng cây dây đằng xuất hiện và hóa thánh từng cây roi thép vung về phía tám thiên tài của tộc Huyết Thần.

Hắc Đản hóa thành một tia sáng đen xuyên qua biển lửa, thỉnh thoảng xuất hiện trên đỉnh đầu của một vị thiên tài nào đó rồi đập mạnh xuống.

Tuy bọn họ có phòng bị nhưng cũng có chút khó tránh khỏi.

Sau khi chém ra một kiếm, Tô Trạch cũng không quan tâm hai người Loew nữa mà xoay người đi về phía chiến trường của Tiểu Thanh.

Keng!

Trường kiếm vang, ánh kiếm như một dải ngân hà sạch sẽ, mênh mông cuồn cuộn. Khi từng điểm sáng rơi xuống mặt đất lập tức nổ tan thành một kiếm khí sắc bén, bắn ra khắp nơi, không thể cản nổi.

“A…”

Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.

Năm người Trúc Cơ đỉnh phong ôm đoàn với nhau kia đứng mũi chịu sào, tứ chi bị kiếm khí xuyên thủng, máu tươi chảy ròng.

Chiến trận đặc thù do bọn họ tạo thành, chiến trận có thể ngăn cản một cường giả Kim Đan trung kỳ.

Bây giờ lại bị Tô Trạch phá chỉ trong một kiếm!

Hắc Đản thấy thế hưng phấn la lên một tiếng rồi xông lên cho mỗi người một đập vào đầu.

Cộc cộc côn.

Tiếng vang làm người ê răng quanh quẩn bên tai.

Năm thiên tài lập tức đảo mắt, trực tiếp hôn mê.

Hắc Đản vừa định tranh công với Tô Trạch thì đã không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

Dưới chân Tô Trạch xuất hiện ánh sáng vàng lộng lãn, Thiên Bằng Cửu Bộ toàn lực vận chuyển, cả người cũng hóa thành một tia lưu quang màu vàng kim nhắm về phía ba thiên kiêu tộc Huyết Thần đang đau khổ chống đỡ kia.

Ba ánh kiếm cùng lúc sáng lên.

Giây tiếp theo, Tô Trạch đã đi tới bên cạnh Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa, chậm rãi thu kiếm vào vỏ.

Phụt…

Ba gã thiên kiêu vốn đã bị tiêu hao rất nhiều thực lực, sao bây giờ có thể là đối thủ của Tô Trạch.

Từng miệng vết thương xuất hiện trên người bọn họ, các mảnh quần áo rơi xuống, máu chảy không ngừng, lập tức nhuộm cơ thể thành một màu đỏ.

Vài tiếng rầm vang lên.

Giờ phút này, trên đài diễn võ không còn thiên kiêu tộc Huyết Thần có thể đứng vững.

Trọng tài cách đó gần nhất tận mắt chứng kiến cả trận chiến, tinh thần bị đánh sâu vào rất lớn, nửa ngày sau nới lấy lại tinh thần, giọng nói run rẩy: “Tô Trạch… Chiến thắng!”

Giọng nói vang vẳng trong tai mọi người.

Nhân tộc hưng phấn tới nỗi phát run, tộc Huyết Thần thì khuôn mặt xanh mét giống như nuốt phải ruồi bọ vậy.

Những tộc Huyết Thần đã ngã xuống trên đài diễn võ có một phần còn chưa hôn mê, lúc này nghe thấy giọng nói của trọng tài lập tức cảm thấy như có một cảm giác xấu hổ đánh úp tới, hai mắt trợn lên ngất xỉu.

Trên ghế ngồi tuyển thủ của tộc Huyết Thần, ngoài Monroe và vài vị Hóa Thần khác thì chỉ còn mười mấy tuyển thủ Trúc Cơ cảnh còn hoàn hảo không bị thương.

Năm thiên tài Trúc Cơ đỉnh phong kia đang nằm trên đài diễn võ, bị thương nặng.

Còn mười một thiên kiêu Kim Đan cảnh kia lại toàn quân bị diệt!

Đặc biệt là Loew và Hicks, cơ thể và tâm linh bị thương rất nghiêm trọng, bây giờ mắt nhìn hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, căn cơ cũng bị thương.

Còn ba thiên kiêu bị đánh ngã cuối cùng kia có thể nói là bị thương nhẹ nhất.

Tình huống của Anisha cũng nghiêm trọng, thần hồn bị đánh sâu vào, nếu không chữa trị một cách cẩn thận thì sẽ để lại di chứng vô cùng nghiêm trọng.

Tiếng hoan hô như núi hô biển gầm vang lên.

Bọn họ lười quan tâm lúc trước Loew nói gì, thắng là thắng, ở đâu nhiều thứ loanh quanh lòng vòng như vậy.

Tiếng hoan hô này trong tai tộc Huyết Thần không thể nghi ngờ là cực kỳ có tính nhục nhã.

Lúc trước có bao nhiêu kiêu căng ngạo mạn thì bây giờ có bấy nhiêu ủ rũ cụp đuôi.

Nhưng cùng lúc đó, bởi vì lời nói lúc trước của Loew mà hận ý trong lòng bọn họ với Tô Trạch đạt tới nỗi xưa nay chưa từng có!

Nhìn người đang chào hỏi khán giả với khuôn mặt hơi mỉm cười trên đài diễn võ kia, họ chỉ hận không thể xông lên đá vào khuôn mặt đó mấy đá!

Kẻ đáng chết này rõ ràng là một thiên tài kiếm đạo! Lại không biết xấu hổ luôn miệng nói mình là ngự thú sư!

Bình Luận (0)
Comment