Đối với tất cả những thứ này, hiển nhiên Tô Trạch đều không hề chú ý đến.
Lúc này sự chú ý của hắn đều đặt ở trên võ kỹ cấp A vừa mới lấy được.
Khi hắn xuống lầu, Trương Mục Chi đã rời đi.
Tô Trạch cũng không dừng lại, hóa thành một luồng kim quang bay lên cao, bay về phía trang viên nhỏ ở phía bắc của Học viện.
Sau khi Tô Trạch tiến vào trang viên.
Lữ Tranh Đạo cùng với Tuyết Lệ Hàn đang ngồi ở bên hồ, trước mặt mỗi người đều để một cái cần câu thật dài, thần niệm thời khắc chú ý đến biến hóa của con cá trắm đen phía dưới.
Bọn họ rất tập trung lực chú ý, thậm chí còn không có ý định nói chuyện với Tô Trạch.
Tô Trạch cũng không hề quấy rầy bọn họ, xe nhẹ đường quen tự mình đi về phía phòng luyện công.
Loại trang viên mà giáo sư mới có thể ở này, phòng luyện công thuộc dạng tiêu chuẩn, bên trong còn đặc biệt khắc lên đại trận Tụ Linh càng cao thâm hơn.
Nhưng đối với Lữ Tranh Đạo cùng với Tuyết Lệ Hàn, đều không có tác dụng gì.
Vì vậy, phòng luyện công cao cấp tự nhiên trở thành nơi chuyên dụng của Tô Trạch.
Mới vừa tiến vào trong đó, trận pháp đã tự động được khởi động.
Linh khí nồng nặc xuất hiện, vô cùng tinh thuần.
Tô Trạch đi đến giữa phòng, ngồi xếp bằng xuống, gọi giao diện hệ thống ra.
“Tu vi còn thừa: Ba trăm chín mươi tám nghìn năm!”
Một bộ phận lớn trong đó, toàn bộ đều tới từ tiểu thế giới của Tôn gia.
Hơn mười cái tiểu thế giới, nhiều thì có thể thu về được ba bốn mươi nghìn, ít thì cũng có thể thu về được chừng mười tám nghìn năm.
Ngược lại cũng là một khoảng tài phú lớn!
Tô Trạch hơi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười thỏa mãn, ngay sau đó lấy hai cái ngọc phù ra.
Thần niệm vươn ra, xâm nhập vào bên trong ngọc phù.
Trong nháy mắt, một hình ảnh cùng với khẩu quyết xuất hiện trong đầu Tô Trạch.
Một con Tam Túc Kim Ô kim quang lấp lánh xuất hiện, đang vật lộn với một con cự long dài đến cả ngàn trượng.
Hai con thần thú Viễn cổ chém giết đẫm máu, sử dụng phương pháp chiến đấu xa nhất.
Hình ảnh máu tanh, thỉnh thoảng có từng dòng máu tươi thật lớn phọt ra.
Khá là giống với Giao Long Ngũ Thức, đều thuộc về phương pháp đánh giết bổn mạng của yêu thú.
Tô Trạch rất nhanh đắm chìm vào trong, dần dần quên mất thời gian trôi qua.
Một giờ sau.
Trên giao diện hệ thống, nhiều thêm một cái võ kỹ mới.
“Thuật Kim Ô Phục Long chưa nhập môn!”
Tô Trạch cũng không vội vàng truyền tu vi vào, mà lại lần nữa cầm lên một khối ngọc phù khác, lại vươn thần niệm ra.
Hình ảnh hoàn toàn mới hiện lên trong đầu.
Lại là một giờ nữa trôi qua.
Tô Trạch mở mắt ra, rất là hài lòng đối với hai quyển công pháp.
Có điều bây giờ còn chưa phải là thời điểm thăng cấp.
Trong tay hắn chợt lóe lên một tia sáng, một quyển công pháp xuất hiện.
Chính là công pháp phòng ngự cấp A mà Tuyết Lệ Hàn đã đưa cho Tô Trạch: Bất Diệt Kim Thân!
Hắn vừa cẩn thận đọc qua một lượt, vừa không khỏi liên tục khen ngợi.
Đồ vật lão Tuyết cho quả thật rất tốt.
Sau khi tu luyện Bất Diệt Kim Thân tới đỉnh cấp, không chỉ có lực phòng ngự cực mạnh, thậm chí còn có năng lực tái sinh cực kỳ mạnh mẽ!
Chân tay đứt gãy sẽ được tái tạo lại một cách đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy.
Tất nhiên, quá trình này phải tiêu hao rất nhiều linh lực.
Nhưng so sánh với bạn cùng trang lứa hoặc là người cùng đẳng cấp, thứ mà Tô Trạch không thiếu nhất chính là linh lực!
“Khó trách được gọi là Bất Diệt Kim Thân, sau khi tu luyện tới viên mãn, đều sắp biến thành quái vật đánh không chết.”
Vào giờ phút này.
Trên bảng võ kỹ, trạng thái ba môn võ kỹ cấp A đều biểu hiện là chưa nhập môn.
Tô Trạch vẻ mặt ung dung, lúc này mới bắt đầu gia tăng một chút xíu tu vi lên trên.
Lấy mười năm làm đơn vị, hắn bắt đầu truyền tu vi.
Bản thân hắn đã có thiên phú võ giả, mặc dù không có biến thái như kiếm tâm trời sinh, nhưng vẫn coi như là nằm trong quy củ.
Chỉ chốc lát sau.
Tu vi hai trăm năm cứ thế biến mất không còn.
Mà cùng lúc đó, thuật Kim Ô Phục Long đã đạt tới cảnh giới viên mãn!
“Chiếp!”
Trong nháy mắt, một tiếng chim hót tràn đầy hung ác xuất hiện trong đầu Tô Trạch.
Một con Kim Ô thần tuấn hiện lên, tận tình biểu diễn võ kỹ của mình.
Vô số những tri thức vô hình trống rỗng xuất hiện, lượng lớn cảm ngộ hiện ra, trợ giúp Tô Trạch hiểu rõ hàm nghĩa trong đó một cách nhanh nhất.
Bấy giờ Tô Trạch bỗng đứng dậy, bắt đầu diễn luyện, làm quen với từng chiêu từng thức trong đó.
Kim Ô chính là thần thú thời Viễn cổ, tính cách hung ác, võ kỹ lại càng thêm cương mãnh hung ác, mỗi một chiêu mỗi một thức đều tràn đầy sát cơ nồng đậm.
Có thể nói là vô cùng thích hợp với Tô Trạch.
Hắn vốn đã có thân thể mạnh mẽ, năng lượng ẩn chứa bên trong vượt qua sức tưởng tượng của người thường, giờ đây có quyển võ kỹ đánh cận chiến này, chiến lực tăng lên cả một bậc!
Chờ sau khi diễn luyện cho quen thuộc một lần, Tô Trạch cũng không lãng phí thời gian thêm, trực tiếp bắt đầu truyền tu vi cho Thiên Bằng Phù Dao quyết.
Có Thiên Bằng Cửu Bộ viên mãn trợ giúp, chỉ tiêu hao tu vi một trăm năm mươi năm hắn đã có thể tăng lên tới cảnh giới viên mãn!
Lúc sau, một luồng ánh sáng màu vàng sáng lên trong phòng luyện công.
Thân thể Tô Trạch khẽ lắc một cái, nhìn như không có động tác gì, thật ra đã dạo trong phòng một vòng sau đó lại trở về chỗ cũ!
“Tốc độ này... Quả thực có hơi kinh khủng, còn nhanh hơn rất nhiều so với thiên kiêu của tộc Huyết Thần sau khi bạo phát đổi lấy tốc độ cực nhanh, cảm giác có vẻ đến tận gấp ba bốn lần.
Nếu như lại để cho ta đánh một trận với Loew và Hicks thêm lần nữa, không cần lực lượng của đạo tắc không gian thì ta cũng có thể nghiền ép bọn họ. Chỉ là tiêu hao linh lực rõ ràng nhiều hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng là võ kỹ cấp A, tiêu hao nhiều cũng bình thường thôi.”
Tô Trạch âm thầm tính toán, ánh mắt lấp lóe, rơi vào trạng thái suy tư.
Tuy rằng linh lực của hắn hùng hậu đến mức khiến người ta tức lộn ruột, nhưng khi sử dụng đạo tắc không gian vẫn rất ung dung.
Nhưng phỏng chừng, đó là bởi vì lĩnh ngộ của hắn với đạo tắc không gian vẫn còn rất thấp, khoảng cách Thuấn Di chỉ có mười mét, cho nên khi sử dụng mới tiêu hao không bao nhiêu như vậy.