“Tôn gia à?” Lữ Tranh Đạo cau mày hỏi.
“Ừ.” Tuyết Lệ Hàn gật đầu đáp: “Chắc là việc ở tiểu thế giới bị bọn họ phát hiện, bây giờ vận dụng thủ đoạn nhỏ nào đó bắt đầu tìm hung thủ sau lưng ấy mà!”
“Tôn gia.” Lữ Tranh Đạo vẻ mặt lãnh đạm, “Những năm gần đây, ta có nghe nói qua không ít chuyện liên quan tới gia tộc này, làm việc ngông cuồng, ỷ có mấy phần thực lực, không chịu làm người. Mấy ngày trước thì càng vì lợi ích của bản thân, hợp tác với Yêu tộc của thế giới tháp Trấn Yêu, muốn huyết tế hết tất cả những người thí luyện kia… Quả thực là làm việc vô cùng quá đáng, phách lối đến cực điểm. Tên kia của nhà bọn họ tăng lên Hợp Đạo lúc nào thế? Hình như chậm hơn ta mười năm...”
Lữ Tranh Đạo chậm rãi nói ra, trong đôi mắt vừa bình tĩnh lại lạnh lẽo như băng, không có chút cảm xúc nào, trong lời nói còn hiện lên sát cơ nhàn nhạt.
“Nghe Trương Mục Chi nói, mấy người trong Liên minh đang lên kế hoạch diệt trừ Tôn gia, nói là đã nắm giữ được rất nhiều chứng cứ.”
Tuyết Lệ Hàn sờ râu, bổ sung một câu.
Lữ Tranh Đạo chậm rãi cất tiếng: “Lần trước Tô Trạch rèn luyện đều là kiếm đạo, ta cảm thấy những phương diện khác cũng cần phải rèn luyện một chút, có lẽ Tôn gia... chính là một khối đá mài đao rất tốt.”
“Ta cũng cảm thấy thế, cứ coi như là một lần diễn luyện cuối cùng trước khi đại hội Vạn tộc diễn ra.” Tuyết Lệ Hàn nhàn nhạt nói: “Trở về ta sẽ nói với Trương Mục Chi một câu, hai người chúng ta áp trận, không cần bọn họ phải lằng nhà lằng nhằng lên kế hoạch làm gì.”
“Như vậy rất tốt.” Lữ Tranh Đạo gật đầu đồng ý, quyết định sinh tử Tôn gia một cách qua loa hời hợt như thế.
Về phần lão tổ Tôn gia à?
Chẳng qua chỉ là một kẻ mới vào Hợp Đạo mà thôi.
Đã nhiều năm như vậy, cùng lắm cũng chỉ đến Hợp Đạo trung kỳ, không đáng để lo ngại.
Cách đó không xa.
Tô Trạch chẳng mảy may nhận ra chuyện vừa rồi.
Ngược lại Trảm Tiên kiếm có phát giác, nhưng khi nàng vừa tính ra tay thì Tuyết Lệ Hàn đã giải quyết phiền toái xong rồi.
Nàng thấp giọng nhắc nhở một câu với Tô Trạch, nhất thời khiến trong lòng hắn không khỏi giật mình.
Nhưng mà Tô Trạch lập tức thư thái, cười nhạt, chẳng mảy may để chuyện này trong lòng, thậm chí mơ hồ còn có chút hưng phấn.
Nếu như có tên liều lĩnh lỗ mãng nào đó đến tìm mình gây phiền toái, vậy thì chẳng phải đã có thể mượn cớ đi thăm tiểu thế giới của Tôn gia rồi sao?
Hơn nữa bên cạnh mình còn có ba vị Hợp Đạo, nào sợ Tôn gia trả thù chứ.
Hắn đứng dậy, nói mấy tiếng với Lữ Tranh Đạo và Tuyết Lệ Hàn rồi rời đi trang viên.
Điều quan trọng nhất bây giờ chính là vấn đề tu vi.
Thật sự là không đủ dùng.
Vùng lân cận Kinh đô lại không có yêu thú tồn tại, chỉ có thể dựa vào mỗi ngày truyền và trả lại thôi!
Chỉ hy vọng, bội số trả lại ngày mai có thể ra lực một chút, làm dịu bớt áp lực của mình cũng tốt!
Giữa trưa hôm sau.
Tô Trạch vẫn luôn duy trì thói quen ngủ.
Giống như lúc trước vậy, mới vừa mở cửa phòng ra, Tiểu Thanh Tiểu Hỏa cùng với Hắc Đản lập tức xuất hiện ngay trước mắt, chờ đợi truyền tu vi mỗi ngày một lần.
Bây giờ Hắc Đản đã hoàn toàn tiếp nhận phương thức như vậy.
Mặc dù nó rất là tò mò, mỗi ngày chủ nhân đều truyền nhiều linh lực như vậy, thân thể của chính hắn sẽ không xảy ra các loại triệu chứng hao tổn hay sao?
Mà dưới sự quan sát của nó, mỗi lần sau khi Tô Trạch truyền tu vi, mặt đầy hồng quang, có đôi lúc thậm chí giống như còn đặc biệt hưng phấn, quả thực là kỳ quái.
Dưới trăm mối vẫn không có cách giải, nó dứt khoát không thèm nghĩ ngợi những thứ này nữa.
Dù sao mình không có chỗ nào có hại là được.
Chính vào lúc này, ngón tay Tô Trạch đã đặt lên vỏ trứng của Hắc Đản.
Dòng nước ấm quen thuộc xuất hiện, linh lực màu vàng tinh thuần đến cực điểm xuất hiện, dung nhập vào trong cơ thể Hắc Đản.
Nó ngẩng đầu nhìn Tô Trạch.
Đúng như dự đoán, lại lộ ra nụ cười hưng phấn mà kỳ dị.
Cũng không biết đang vui vẻ cái gì.
Hắc Đản không rõ ràng cho lắm, đi theo Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa bay trở lại ghế sa lon trong phòng khách.
Trên tivi đang chiếu một bộ phim khá là thú vị, Hắc Đản cũng chẳng còn công phu đâu đi suy nghĩ những thứ linh ta linh tinh kia nữa.
Mà Tô Trạch thì vẫn mang nụ cười trên mặt đi chuẩn bị bữa trưa cho mình.
Có lẽ là hệ thống thấy mình quá đáng thương.
Bội số trả lại hôm nay cực kỳ cao!
Theo thứ tự là Tiểu Thanh gấp sáu mươi lần, Tiểu Hỏa thì gấp bảy mươi lăm lần, cùng với Hắc Đản là bảy mươi lần!
Tổng cộng tất cả chính là gấp hai trăm lẻ năm lần!
Hết thảy thu được tu vi là một trăm lẻ hai nghìn năm trăm năm!
Cộng thêm tu vi còn thừa, lúc này đạt tới tận một trăm tám mươi nghìn năm!
Có thể kích hoạt đến hơn hai mươi hạt giống Long Tượng.
Cuối cùng túi tiền cũng coi như giàu có một chút xíu.
Nội tâm hư không của Tô Trạch cũng được xoa dịu một chút, tâm tình thật tốt, nguyên liệu thêm vào cũng nhiều hơn một chút.
Cốc cốc cốc!
Đúng vào lúc này.
Tiếng gõ cửa truyền tới.
Tiết tấu quen thuộc, âm thanh quen thuộc, còn có tiếng gào quen thuộc sau cửa kia.
“Trạch ca, mở cửa đi!”
Là thằng nhóc Diệp Thanh kia.
Lúc này mới mấy ngày chứ?
Vết thương trên người đều lành hết rồi?
Tại sao lại chạy tới quấy rầy mình.
Tô Trạch biết nếu không mở cửa, nói không chừng thằng nhóc Diệp Thanh kia vẫn sẽ luôn gõ mãi như vậy, đành phải cứ thế cầm xẻng đi ra mở cửa.
“Sao thế?”
Tô Trạch khẽ nhíu mày nhìn Diệp Thanh vẫn còn quấn băng vải, lên tiếng hỏi.
Diệp Thanh hoàn toàn không coi mình là bệnh nhân, vẫn giống như trước, trơn như con lươn vội chui tọt vào nhà, lên tiếng chào hỏi với mấy vị ngồi trên ghế sa-lon.
Ngay sau đó dùng tay nhón lấy một miếng trứng chiên nhét vào trong miệng, vừa không ngừng bốc ăn vừa dùng băng vải quấn lấy ngón tay cái.
“Trạch ca, khoan hãy nói, tài nấu nướng của ngươi cũng rất không tệ, ăn thật ngon.”
Tô Trạch mặt mày bình tĩnh, dùng cái xẻng đẩy Diệp Thanh đang lần nữa thò tay về phía dĩa thức ăn.
“Có rắm mau thả, không có việc gì thì cút mau đi.”
Diệp Thanh cười ha ha hai tiếng, sắc mặt bắt đầu trịnh trọng xuống, “Trạch ca, ta đến là để tạm biệt với ngươi!”
“A?”