Ầm vang một tiếng!
Tiếng vang từ lối vào của tiểu thế giới truyền đến.
Năm người bên ngoài liếc mắt nhìn nhau, ngơ ngơ ngác ngác.
“Khá lắm, vừa đến đã ra tay, quả thật quyết đoán!”
Nhưng mấy người còn chưa kịp nói mấy câu.
Một vệt sáng vàng từ trong tiểu thế giới bay ra.
Chính là Tô Trạch.
Hắn lại lấy trận bàn ra, nhanh chóng khắc tọa độ vào, sau đó bóng hình biến mất không thấy đâu nữa.
“Đi như thế nào?”
“Nhanh như vậy? Chẳng nhẽ đánh không lại người bên trong, vừa rồi là chạy trốn?”
“Chắc không phải đâu?”
“Đi xem xem?”
“Đi!”
Mấy người cẩn thận đi vào trong tiểu thế giới, chờ sau khi thấy rõ tất cả trước mắt, lập tức sững người ngay tại chỗ.
Bên trong tiểu thế giới, ngoài một cái hố to trên mặt đất thì chỉ có mấy người của Tôn gia rải rác ngã trên mặt đất.
Trừ cái đó ra, một vùng trống trải, tất cả tài nguyên đều biến mất không thấy đâu nữa.
Thậm chí ngay cả đồ của những người ngã trên mặt đất cũng bị lục soát mang đi!
“Đây… quả thực là châu chấu quá cảnh!”
Một người sợ hãi thán phục nói ra.
Khi bọn họ vẫn đang cảm thán.
Tô Trạch lại xông ra một tiểu thế giới, nhanh chóng khởi động trận đài, chạy đến mục đích tiếp theo!
Quả nhiên, có ba đứa Tiểu Thanh trợ giúp, năng suất tăng lên mấy lần!
Thời gian chiến đấu được rút ngắn trong ba giây, gần như có thể không cần tính toán.
Chỉ tốn thời gian thu thập tài nguyên.
Trong hai tiểu thế giới trước, thu hoạch cũng chỉ thường thường.
Tổng cộng mới thu được tu vi chưa đến hai mươi nghìn năm.
Trong đó còn bao gồm những món đồ đáng tiền trên người đám người kia.
“Phải tăng thêm tốc độ thôi. Về sau chỉ lục soát đồ trên người những Kim Đan, những Trúc Cơ thì thôi vậy, đều là quỷ nghèo, lột sạch cũng không được bao nhiêu tiền!”
Tô Trạch lẩm bẩm nói, nhưng động tác không hề chậm chạp, đã xông vào bên trong tiểu thế giới.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ kịch liệt truyền ra, khiến người canh giữ ở bên ngoài nhất thời không biết phải nói cái gì cho phải.
Chỉ mất mấy phút, Tô Trạch lại xông ra.
Mà tu vi còn thừa cũng đã tăng thêm mười hai nghìn năm.
“Quả nhiên, không vơ vét những Trúc Cơ kia có thể dư ra không ít thời gian.”
Tô Trạch vừa cướp sạch tiểu thế giới của Tôn gia vừa rút ra kinh nghiệm, cải thiện phương án hành động của mình.
Ba đứa Tiểu Thanh đều rất hưng phấn, vô cùng nhiệt tình.
Bản thân bọn chúng là yêu thú, trong huyết mạch có sẵn nhân tố khát máu, một khi chiến đấu sẽ vô cùng hưng phấn.
“Đi thôi đi thôi, mau đến chỗ tiếp theo.”
Tô Trạch gọi một câu, khởi động Truyền Tống trận đài.
Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, không ngừng lặp lại quá trình truyền tống, thu hoạch, sau đó lại tiếp tục truyền tống.
Cùng với thời gian dần trôi, tu vi còn thừa của hắn tăng lên với tốc độ kinh người.
…
Cùng lúc đó.
Tiểu thế giới nòng cốt của Tôn gia.
Uỳnh!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Răng rắc, răng rắc!
Một tiếng xé rách lanh lảnh vang lên.
Mấy chục khe hở không gian xuất hiện, lộ ra tiểu thế giới đã vỡ vụn ở bên trong.
Nhưng ngay lúc đó, ánh kiếm chói mắt đột nhiên xuất hiện, nhấn chìm tiểu thế giới bên trong đó.
Ầm ầm!!!
Tiếng vang càng thêm đinh tai nhức óc truyền ra.
Sắc mặt mười mấy tên Hóa Thần trắng bệch, vội vàng lui lại, sợ mình bị dao động trong đó đánh trúng.
Trong tiếng nổ vang này, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng rống giận của một người.
Nhưng rất nhanh đã bị nhấn chìm.
Tuy nhiên mọi người vẫn có thể nghe ra, đó là giọng nói của Hợp Đạo lão tổ của Tôn gia!
Nhìn ông lão lẳng lặng đứng trong hư không, sắc mặt mọi người đầy phức tạp, ánh mắt mang theo hâm mộ và kính sợ.
Kiếm đạo tông sư Tuyết Lệ Hàn!
Thực lực Hợp Đạo đỉnh phong, chính là ngang tàng như vậy!
Vốn dĩ bọn họ có nhiều người đến đây như vậy, còn muốn ra tay giúp đỡ.
Kết quả một mình Tuyết Lệ Hàn tùy tiện chém ra một kiếm đã có thể chém tiểu thế giới kia thành hai nửa!
Ngay sau đó chính là cảnh tượng này!
Thậm chí từ đầu đến cuối lão tổ của Tôn gia còn không thể nói ra một câu!
Bớt việc thì bớt việc đấy, nhưng cũng tiếc những bảo vật trong tiểu thế giới đó.
Tất nhiên Trương Mục Chi đã sớm biết sẽ có kết quả thế này, vì vậy ngay từ đầu cũng không có ý định ra tay, mà luôn luôn nhìn chằm chằm vào máy liên lạc trong tay, chú ý đến thu hoạch ở những địa phương khác.
Hắn nhìn tin tức như thác nước chảy xuôi ở bên trên, vẻ mặt hơi khó coi.
Thực lực của Tôn gia rất mạnh.
Đồng thời hình như đã chuẩn bị từ trước.
Thậm chí thế công của một số nơi còn bị đánh ngược trở lại, thương vong nặng nề.
Cũng may xét về tổng thể thì vẫn chiếm ưu thế cực lớn, đều đã đánh hạ rất nhiều tiểu thế giới.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Trương Mục Chi nghĩ đến Tô Trạch, lúc này dời lực chú ý sang những tiểu thế giới có diện tích không lớn kia.
“Hai mươi cái rồi!?”
Trương Mục Chi nghi ngờ mình nhìn nhầm, lại nhìn đồng hồ, lúc này mới xác định tin tức mình nhận được không phải là giả.
Mới qua bao lâu?
Nhóc con kia đã đánh hạ hai mươi tiểu thế giới?
Bỗng nhiên Trương Mục Chi có loại dự cảm chẳng lành.
…
Giây phút này.
Tô Trạch bay ra khỏi tiểu thế giới, nhìn ba đứa Tiểu Thanh, ngón tay nhanh chóng điểm lên trên người bọn chúng, truyền một phần tu vi sang.
Không có cơ hội trả lại, nhưng vẫn có thể truyền.
Trải qua bôn ba liên tục trong thời gian dài, ba đứa Tiểu Thanh đều tiêu hao rất nhiều yêu lực.
Tô Trạch không cho bọn chúng đan dược, mà trực tiếp truyền, làm như vậy tác dụng nhanh hơn, mà còn không có nhiều tác dụng phụ.
Về phần bản thân hắn?
Nhìn tu vi hơn hai trăm nghìn năm tăng thêm trong màn hình hệ thống, Tô Trạch nở nụ cười.
Thu hoạch cũng không tệ lắm.
Tiêu hao?
Tô Trạch cúi xuống đan điền, nhìn linh lực giống như biển lớn kia, mỉm cười không nói lời nào.
Bây giờ Tô Trạch đã hình thành động tác mang tính máy móc.
Cầm trận đài bắt đầu truyền tống, xông vào trong tiểu thế giới tập kích giết chết cường giả Kim Đan ở bên trong, sau đó bắt đầu chia ra bốn đường vơ vét tài nguyên bên trong tiểu thế giới!
Nghe theo cách nói của Tô Trạch, hễ là đồ vật có chút dao động của linh lực thì đều thu hết tất cả vào trong nhẫn không gian.
Mỗi đứa trong đám Tiểu Thanh đều được trang bị pháp khí không gian dung lượng lớn của riêng mình.
Bởi vậy, về cơ bản chính là điên cuồng thu thập là được.