Chỉ là bốn mươi tám tiểu thế giới, còn là loại thế giới không lớn lắm, có thể đáng bao nhiêu tiền?
Đối với cá nhân Tô Trạch thì coi như là một khoản thu vào không tệ.
Nhưng Học viện Chân Long và thế lực ra tay thì sao?
Chín trâu mất một sợi lông thôi!
Hiếm khi sư thúc bằng lòng ra tay, còn cả Lữ tiền bối, sức chiến đấu của ba Hợp Đạo, tài nguyên và sức chiến đấu mà bọn họ tiết kiệm được lớn hơn giá trị của bốn mươi tám tiểu thế giới nhiều!
Vì vậy khi bàn bạc chuyện này, Trương Mục Chi không chút do dự lập tức đồng ý.
Lúc này Tô Trạch không để ý đến lời của Trương Mục Chi, mà trong lòng bắt đầu suy tính.
Hơn nữa lần trước là lần trước, lần này là lần này, tình huống cũng không giống nhau hoàn toàn.
Lần trước mình là thử kiếm, không phát huy toàn bộ thực lực, thậm chí còn không để đám Tiểu Thanh ra tay!
Tất nhiên tốc độ giải quyết kẻ địch cũng chậm hơn rất nhiều.
Trong đó tốn thời gian hơn cả chính là thu thập tài nguyên, phần thời gian tiêu hao này vượt xa thời gian tiêu hao do chiến đấu!
Nếu để đám Tiểu Thanh cùng nhau ra tay.
Cho dù là cường giả Nguyên Anh hắn cũng không sợ hãi.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là người tu luyện có thực lực Nguyên Anh sơ kỳ.
Bên mình có bốn sức chiến đấu Kim Đan, nếu dùng tốc độ nhanh nhất…
Thời gian chiến đấu cũng không đáng kể, mình và đám Tiểu Thanh trực tiếp ra tay giết luôn bọn họ, thời gian còn lại là để thu thập tài nguyên.
Bốn sức lao động cùng ra tay!
Chỉ quan tâm đến quá trình vận chuyển bên chỗ mình là được.
Nếu như vậy, một tiểu thế giới không lớn, nhiều nhất tốn năm phút!
Tính toán kế hoạch tuyến đường xong xuôi, giảm tối đa thời gian đi đường.
Như vậy một tiếng có thể thu hoạch mười tiểu thế giới!
Vậy một ngày chính là hai trăm bốn mươi tiểu thế giới!
Chiếu theo một tiểu thế giới tu vi mười nghìn năm mà tính, vậy là có tu vi hai triệu bốn trăm nghìn năm vào sổ rồi!
Một khoản kếch xù!
Chắc chắn là một khoản kếch xù!
Từ khi Tô Trạch có được hệ thống đến nay, chưa từng thu hoạch được nhiều tu vi như vậy.
Tu vi hai triệu bốn trăm nghìn năm, nếu mang hết đi kích hoạt hạt giống Long Tượng, vậy có thể kích hoạt tròn ba trăm hạt!
Nhiều hạt giống Long Tượng như vậy, tuyệt đối có thể giúp mình đạt đến Kim Đan hậu kỳ, hoặc là cảnh giới viên mãn!
Thậm chí nói không chừng còn có thể bắt đầu thăm dò cực hạn của Kim Đan cảnh!
Trong lòng Tô Trạch âm thầm tính toán, lập tức ngẩng đầu nói: “Viện trưởng, ngươi cũng đừng quan tâm đến vấn đề đó, dù sao nhất định phải phân cho ta một cường giả Hóa Thần mới được!”
Trương Mục Chi phất tay nói: “Lướt lướt lướt, ngươi cho rằng Hóa Thần là rau cải trắng à? Còn làm công cụ vận chuyển hình người cho ngươi?”
“Vậy chẳng phải ta lỗ nặng rồi sao? Thời gian đi đường đủ để ta xử lý một trăm tám mươi tiểu thế giới rồi!” Tô Trạch bất mãn kháng nghị.
“Ngươi nói cũng hay lắm!?” Trương Mục Chi thấy Tô Trạch nói bậy nghiêm trang trịnh trọng như vậy, ngẫm nghĩ, có thể mời sư thúc và Lữ tiền bối ra tay, bên mình đã là kiếm lời to rồi.
Hắn cũng không do dự nữa, lại lấy một món đồ trong nhẫn không gian ra.
“Đây là Truyền Tống trận đài dạng đơn giản, đồ tốt do viện nghiên cứu làm ra, đủ cho ngươi dùng. Cách sử dụng rất đơn giản, chỉ cần khắc tọa độ vào, sau đó truyền một luồng linh lực kích hoạt là được, bên trong có nguồn năng lượng tự chuẩn bị từ trước, không cần ngươi truyền quá nhiều linh lực vào. Nhưng mà nhớ kỹ, sau khi dùng xong phải trả lại cho ta!”
Trương Mục Chi đưa trận đài bằng đá trong tay cho Tô Trạch.
Tô Trạch nhận lấy ngắm nghía, hỏi: “Đủ dùng bao nhiêu lần?”
“Yên tâm đi, dùng một trăm tám mươi lần cũng không thành vấn đề!” Trương Mục Chi cười nói.
Tô Trạch nghe vậy, lập tức chìa tay ra nói: “Vậy đưa thêm hai cái đi.”
Sắc mặt Trương Mục Chi biến thành màu đen, nhưng nghe thấy tiếng ho khan của Tuyết Lệ Hàn, lại móc hai cái trận đài ra.
“Sử dụng cẩn thận chút, nếu làm mất, ta khấu trừ từ trong thu hoạch của ngươi.”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, muốn hành động thì bây giờ hành động luôn đi, ta còn phải trở về câu cá!”
Tuyết Lệ Hàn giục một tiếng, sau đó giơ tay vạch một cái, lập tức xé ra một khe hở không gian rất lớn.
Hắc long trở về sau lưng Lữ Tranh Đạo, Tiểu Thanh cũng bay trở về.
“Cẩn thận chút, đừng để lật thuyền trong mương.”
Lúc sắp đi, Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Đạo dặn dò một câu.
Tô Trạch gật đầu, chờ sau khi hai ông lão và Trương Mục Chi rời đi, lúc này lấy bản đồ và trận đài ra, bắt đầu lựa chọn điểm đến đầu tiên.
Ba đứa Tiểu Thanh Tiểu Hỏa Hắc Đản đều đi ra, vây xung quanh Tô Trạch.
Còn hắn thì nhìn chằm chằm bản đồ trong tay, bắt đầu tính toán tuyến đường.
Sau khi tinh thần lực của người tu luyện được tăng lên, năng lực tư duy cũng tăng lên không ít.
Thoáng chốc Tô Trạch đã tính toán ra tuyến đường hiệu quả nhất, lập tức đặt trận đài xuống, sau khi dùng linh lực khắc tọa độ xong, khởi động trận đài.
Ngay sau đó, lực lượng không gian vặn vẹo xuất hiện, bao phủ cả người Tô Trạch.
Trong không gian xuất hiện một cửa động, hút Tô Trạch vào trong.
Cảm giác không giống với trực tiếp xé rách không gian vượt qua hư không, Tô Trạch cảm thấy hơi không quen.
Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng xuất hiện trước mặt, hắn lập tức trở nên hăng hái.
Ở một nơi trên thảo nguyên, có năm người tu luyện luôn trong trạng thái sẵn sàng đón địch nhìn chằm chằm lối vào tiểu thế giới trước mặt.
Lúc này cảm giác thấy không gian bên cạnh khác thường, lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.
Đợi sau khi thấy là Tô Trạch, trong lòng bọn họ khẽ kêu rên.
Sao tên này lại chọn nơi này!
Còn nghĩ mình rằng đi vơ vét được một khoản!
Bây giờ xem ra, kế hoạch vơ vét một khoản thất bại rồi.
Tô Trạch cũng chú ý đến bọn họ, biết là người phe mình.
Thời gian cấp bách, không rảnh nói lời vô nghĩa với những người này.
Mỗi một giây một phút lãng phí, đều có thể là tu vi mấy chục nghìn năm!
Hắn vừa xuất hiện đã nhắm chuẩn phương hướng, sau đó dẫn theo đám Tiểu Thanh xông vào.
Người đóng giữ trong tiểu thế giới không nhiều, trong đó chỉ có một tên Kim Đan sơ kỳ.
Tô Trạch không nói một lời, cũng không tán phét vớ vẩn, vừa lên đã sử dụng sát chiêu!