Tất nhiên chỉ lấy đi thứ đáng giá nhất trong tiểu thế giới, tài nguyên còn lại, nếu gom vào thì cũng là một khoản tiền tài không nhỏ.
Trương Mục Chi vừa nghĩ vừa đưa ra chỉ thị của mình.
Nhưng rất nhanh đã có những dòng tin tức khác bắn ra, trong đó bao gồm không ít hình ảnh.
“Viện trưởng, nào còn sót lại tài nguyên gì chứ!”
“Viện trưởng ngươi không biết đâu, tên kia đúng là châu chấu quá cảnh, những nơi đi qua, ngay cả một sợi lông cũng không để lại cho chúng ta!”
“Đúng vậy, không chỉ tài nguyên trong tiểu thế giới! Ngay cả những thành viên gia tộc Tôn gia đóng giữ bên trong cũng suýt nữa bị hắn lột sạch rồi!”
“…”
Bên dưới những tin tức này đều kèm theo mấy tấm hình.
Trương Mục Chi tùy tiện ấn mở xem xét, lập tức nhìn thấy một vùng trống không, trên mặt đất là một đám người đang nằm ngổn ngang, hầu hết trên thân chỉ còn quần áo trong.
Trừ cái đó ra, toàn bộ tiểu thế giới đều không sót lại chút gì.
Sắc mặt Trương Mục Chi biến thành màu đen, liên tục mở mấy bức ảnh, phát hiện về cơ bản tình huống đều không khác nhau mấy.
Tham lam vô độ, nhân lúc hôi của!
Bây giờ trong đầu hắn chỉ có tám chữ này.
Lỗ rồi!
Lỗ rồi lỗ rồi!
Sắc mặt Trương Mục Chi sầm lại, ít nhiều cũng hơi hối hận lúc trước đồng ý nhanh chóng và dứt khoát như vậy.
Cứ theo tốc độ này, Tô Trạch sẽ cướp sạch bao nhiêu tiểu thế giới!?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ châu chấu quá cảnh thế kia, gần như một vật có giá trị cũng không để lại, cũng đừng hi vọng có thể để lại thứ gì đáng tiền.
“Lúc trước không nên đưa trận đài cho hắn…”
Trương Mục Chi lẩm bẩm.
Nhưng hắn vẫn lập tức lấy lại tinh thần.
Qua chiến dịch này, gần như toàn bộ sức chiến đấu cao cấp của Tôn gia bị diệt, Hợp Đạo lão tổ cũng đã mất mạng, ngay cả tro cốt cũng không thể giữ lại.
Hắn còn phải xử lý chuyện sau đó.
Mặc dù số tiểu thế giới Tô Trạch cướp sạch nhiều, nhưng thật ra so với tài sản khổng lồ của Tôn gia thì cũng không tính là gì.
Kệ hắn thôi, có thể vơ vét bao nhiêu đều là bản lĩnh của hắn, dù sao trên một ý nghĩa sâu xa nào đó, Tô Trạch là người nhà mình.
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Trương Mục Chi nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười vui vẻ, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
…
Cùng lúc đó.
Phía đông Liên minh.
Tô Trạch vẫn đang cực khổ lao động, không ngừng thu gặt tài nguyên trong tiểu thế giới Tôn gia.
Có tiểu thế giới được khai thác từ lâu, thứ đáng giá đều chồng chất vào cùng một chỗ, thu về đặc biệt tiện lợi, vô cùng tiết kiệm thời gian.
Có tiểu thế giới là Tôn gia vừa mới phát hiện, hoặc là vừa mới bắt đầu khai thác.
Rất nhiều thứ đều chôn giấu dưới lòng đất, tìm kiếm lãng phí thêm chút thời gian.
Sau khi thăm dò hai cái tiểu thế giới loại này, Tô Trạch chợt cảm thấy quá lãng phí thời gian.
Công sức đào bới hoàn toàn đủ để mình diệt hai tiểu thế giới rồi.
Bởi vậy, hễ gặp phải tiểu thế giới loại này, Tô Trạch dứt khoát bỏ qua, ngay cả người bên trong cũng không thèm để ý, trực tiếp xông đến tiểu thế giới kế tiếp.
Có lẽ là vì không được may mắn.
Tô Trạch liên tiếp gặp phải mấy tiểu thế giới chưa khai thác, trong lúc nhất thời tốc độ vơ vét tiểu thế giới cũng chậm lại.
Thậm chí có mấy lần, người bên trong tiểu thế giới phát hiện bất thường còn dẫn người ra bên ngoài đánh nhau.
Tình hình chiến đấu căng thẳng, vẫn phải Tô Trạch ra tay trợ giúp mới được.
Một đến hai đi, tốc độ tu vi tăng lên chậm lại không ít.
“Trở về nhất định phải bắt Viện trưởng đền bù tổn thất của ta!”
Tô Trạch nghiến răng, hùng hùng hổ hổ, nhìn thời gian không ngừng trôi qua, trái tim cũng đang chảy máu.
Đối với tình huống như bây giờ, thời gian là vàng bạc, là tu vi!
Lãng phí vài phút chính là ít đi rất nhiều tu vi vào sổ!
Tô Trạch vung kiếm chém bay một tên Kim Đan, để những người đóng giữ phụ trách thu dọn tàn cuộc, sau đó vội vàng gọi Tiểu Thanh Tiểu Hỏa và Hắc Đản ở bên trên, ngựa không ngừng vó đi đến tiểu thế giới kế tiếp.
Cũng may sau đó, tình huống lãng phí thời gian như lúc trước đã giảm đi rất nhiều.
Tốc độ của Tô Trạch lại tăng nhanh, tốc độ tăng tu vi cũng dâng cao.
Một triệu năm, một triệu không trăm năm mươi nghìn năm, một triệu một trăm nghìn năm…
Cuối cùng tốc độ dần dần vững lại, cũng bắt đầu trở nên ổn định.
Đợi đến khi còn hai tiếng cuối cùng.
Tu vi còn thừa của Tô Trạch đã đạt đến hai triệu năm!
Nhìn chuỗi dài con số trong màn hình hệ thống, Tô Trạch cảm thấy no đủ trước giờ chưa từng có!
Từ khi có được hệ thống đến nay, tu vi còn thừa chưa từng đột phá đến con số một triệu năm!
Bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp đột phá lên hai triệu năm!
Nhiều tu vi như vậy đủ để mình tu luyện đến Kim Đan đỉnh phong, sau đó bắt đầu thăm dò cực hạn của Kim Đan cảnh!
Tô Trạch rất hài lòng, nhìn thời gian còn hai tiếng, lúc này lại vùi đầu vào trong hành động.
Truyền linh lực vào trong trận đài, trận văn bên trên lóe sáng, không gian bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng xuất hiện một con đường không gian.
…
Hai tiếng sau.
“Hai triệu một trăm sáu mươi nghìn năm!”
Tô Trạch thở dài một hơi, đi đến một tảng đá lớn ngồi xuống, nhìn tu vi còn thừa của mình, càng nhìn càng vui vẻ.
Tám nghìn năm một hạt giống Long Tượng, mười hạt chính là tám vạn năm.
Nếu như lấy toàn bộ ra kích hoạt hạt giống Long Tượng, vậy tức là hai trăm bảy mươi hạt giống Long Tượng.
Kích hoạt nhiều hạt giống Long Tượng như vậy, chắc chắn thực lực của mình sẽ tăng lên một đoạn dài.
Đối mặt với đại hội Vạn tộc sau này, tất nhiên cũng là mười phần chắc chín, gần như không có gì phải lo lắng.
Điều duy nhất phải suy tính chính là nhìn xem có thể vơ vét chút lợi ích nào hay không.
Bôn ba một ngày một đêm, ít nhiều gì ba đứa Tiểu Thanh đều hơi mệt mỏi.
Cũng không phải yêu lực cạn kiệt, mà là tinh thần rã rời.
Dù sao hai mươi bốn tiếng đều làm cùng một việc, đổi lại là ai cũng cảm thấy chán ngán.
Thời gian đã hết, có lẽ người bên ngoài những tiểu thế giới khác đều ra tay rồi.
Trái lại Tô Trạch cũng không phải không thể qua đó tham gia náo nhiệt.
Nhưng mà thôi đi, nhiều lắm cũng chỉ có thể kiếm chác được mười tiểu thế giới mà thôi.