Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 292 - Chương 292: Lợi Ích Cực Lớn?

Chương 292: Lợi ích cực lớn? Chương 292: Lợi ích cực lớn?

Hơn nữa còn phải phân chia công trạng, tốn thời gian tốn công sức thì thôi đi, lại còn không lấy được bao nhiêu thứ.

Thu hoạch của chuyến này đã đủ lớn, nên thu tay lại rồi.

Tô Trạch đứng dậy lấy Truyền Tống trận đài ra, khắc xuống tọa độ của Học viện Chân Long, sau đó lập tức khởi động.

Con đường không gian lại xuất hiện, bao phủ bốn người Tô Trạch ở bên trong.

Kinh đô.

Học viện Chân Long.

Trong trang viên.

Khe hở không gian lặng im không một tiếng động xuất hiện.

Tô Trạch dẫn theo ba đứa Tiểu Thanh từ bên trong đi ra.

Vừa đi ra đã nhìn thấy ba người Lữ Tranh Đạo, Tuyết Lệ Hàn, Trương Mục Chi đang bàn luận cái gì.

“Sư thúc, ta cũng thấy rồi, khi ngươi chém vỡ tiểu thế giới Tôn gia có tiện tay mò một cái, thứ kia không phải thần thụ Thiên Thánh của Tôn gia thì có thể là cái gì chứ?”

Khuôn mặt Trương Mục Chi đỏ bừng, đang dùng lý lẽ tranh luận với Tuyết Lệ Hàn.

Nhưng Tuyết Lệ Hàn lại hừ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, cười nhạo nói:

“Nhóc con ngươi quả nhiên to gan, bây giờ cũng có can đảm nói xấu ta rồi! Thần thụ Thiên Thánh cái gì? Đó là cái gì? Ta hoàn toàn chưa từng nhìn thấy! Mà cho dù có, ta đại chiến với Hợp Đạo, sao có thể khống chế sức mạnh? Loại chiến đấu cấp bậc này, Hóa Thần đỉnh phong nho nhỏ như ngươi sao có thể tưởng tượng được, hơi không cẩn thận chút thôi là ta bị thương, bị thương nặng rồi! Còn hi vọng ta khống chế sức mạnh! Nhóc con ngươi là muốn nhìn lão già ta chết trong tay Tôn Đỉnh sao? Nhóc con giỏi lắm! Nhóc con can đảm lắm!

Trương Mục Chi khua tay nói: “Sư thúc ngươi đừng coi chúng ta là đồ ngốc mà trêu đùa, lúc ấy nhiều người nhìn thấy như vậy! Ngươi muốn bao nhiêu nhẹ nhõm thì có bấy nhiêu nhẹ nhõm! Ta cũng không nhìn ra tình thế có bao nhiêu căng thẳng!”

“Nhóc con ngươi bớt nói nhảm với ta thôi! Muốn thần thụ không có, muốn mạng có một cái, nhóc con ngươi có bản lĩnh thì đến lấy đi!”

Tuyết Lệ Hàn tức đến giậm chân, chiếc áo màu xám mặc trên người trông hơi buồn cười, giống như một con thỏ già nổi điên.

Một lát sau, hắn bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói:

“Lúc ấy ngươi cũng nhìn thấy rồi, toàn bộ tiểu thế giới đều vỡ nát, nói không chừng thứ đồ thần thụ gì đó kia cũng đã biến mất ở trong khe hở không gian rồi. Đi đi, đừng quấy rầy ta câu cá, mau mau xéo đi!”

Nói xong, tay hắn khẽ vung lên, bóng hình Trương Mục Chi lập tức biến mất không thấy đâu nữa.

Tô Trạch nghe thấy bọn họ nói chuyện, nghi ngờ nhìn Tuyết Lệ Hàn một lượt.

Lời vừa rồi, đừng nói Trương Mục Chi không tin, ngay cả hắn cũng không tin.

Thần thụ Thiên Thánh?

Chắc hẳn chính là thần thụ kết ra thần quả Thiên Thánh?

Tô Trạch nhìn vẻ mặt của Tuyết Lệ Hàn, nhìn thế nào cũng không thấy giống như là không biết thần thụ Thiên Thánh ở đâu.

“Thần thụ Thiên Thánh kia?”

Còn chưa dứt lời, một vệt sáng vàng xuất hiện trong trang viên.

Trong lúc nhất thời, Tô Trạch cũng không kịp phản ứng, nheo mắt nhìn sang, phát hiện là một mảnh đất to lớn, bên trên trồng một cây cổ thụ tỏa ra ánh vàng lóng lánh.

Tuyết Lệ Hàn không chỉ mang thần thụ Thiên Thánh đến đây, mà ngay cả mảnh đất xung quanh cũng mang đi luôn.

“Món đồ này khá là dễ hỏng, nếu như không trồng trong đất đai đặc biệt, không lâu sau sẽ bị khô héo, tiến vào trạng thái ngủ đông.”

Tuyết Lệ Hàn gõ gõ lên thân cây thần thụ Thiên Thánh, tiện thay hái một quả xuống ném cho Tô Trạch.

“Đợi đến khi ngươi sắp đột phá đến Nguyên Anh thì dùng thứ này, hoặc là khi bị trọng thương sắp chết dùng cũng được.”

Tô Trạch biết rõ thần quả không thể rời xa thân cây quá lâu, nếu không tinh khí sẽ bị trôi đi sạch sẽ, mau chóng lấy một cái hộp gỗ từ trong túi không gian ra đặt nó vào.

“Thần quả Thiên Thánh chỉ là thứ đồ tặng kèm của thần thụ này mà thôi, quý giá thật sự vẫn là bản thân cây này, bên trong có rất nhiều thứ có lợi cho Hợp Đạo, nếu không Tôn Đỉnh cũng sẽ không dốc sức nuôi dưỡng thứ này.”

Tuyết Lệ Hàn đánh giá thần thụ trước mặt, sau đó hái hết sáu thần quả Thiên Thánh còn lại trên cây xuống, đồng thời đưa hết cho Tô Trạch.

Làm xong tất cả chuyện này, hắn lại thu thần thụ Thiên Thánh trở về.

“Chuyến này nhóc con ngươi thu hoạch không ít nhỉ? Ta nghe Trương Mục Chi nói ngươi cướp sạch hơn hai trăm tiểu thế giới?”

Tuyết Lệ Hàn cười híp mắt nhìn Tô Trạch: “Nhiều tiểu thế giới như vậy, dù thế nào cũng kiếm được chút ít đồ tốt nhỉ? Không biếu tặng chúng ta sao?”

Tô Trạch liếc trắng mắt nói: “Hai trăm tiểu thế giới, đó đều là tiểu tiểu thế giới nhất nghèo nhất! Ta mệt gần chết, túi không gian còn chưa đầy, nào có thứ gì tốt! Lại nói, tiểu thế giới cấp bậc kia, cho dù có thứ gì đó thì ngươi cũng chướng mắt thôi!”

Tuyết Lệ Hàn xua xua tay, thản nhiên nói: “Ta không quan tâm, dù sao ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi nợ ta… nợ ta một món tiên khí. Ừm, thứ này rất là hợp lý rồi! Chờ đến khi nhóc con ngươi phát đạt, cũng không thể quỵt nợ, nhớ phải trả lại cho ta, vừa rồi lão phu cho ngươi một trăm tám mươi thần quả Thiên Thánh vô cùng quý giá! Cũng đừng bây giờ lấy đồ của ta, về sau trở mặt không quen biết!”

“Hả?”

Sắc mặt Tô Trạch sầm lại, hơi muốn hộc máu.

Người ta đều là đồ đệ bẫy sư phụ, hòa thuận vui vẻ!

Sư phụ như lão Tuyết này lại bẫy đồ đệ, tức đến hộc máu!

Một trăm tám mươi thần quản Thiên Thánh?

Sao ta lại không nhìn thấy chứ?

Rõ ràng chính là bảy quả!

Nhưng Tô Trạch cũng không nói gì thêm.

Một là lão Tuyết đang nói đùa, cũng là sở thích xấu hay nói mê sảng của lão.

Hai là khi mình thật sự có khả năng có tiên khí, dù thế nào thực lực cũng đã là Hợp Đạo rồi, đến lúc đó chắc chắn phải quỵt nợ.

Lữ Tranh Đạo không nói gì, hắc long sau lưng lại nói.

“Nếu chuyện này đã kết thúc, vậy tiếp tục tu luyện thôi.”

Tiểu Thanh ở bên cạnh Tô Trạch nghe vậy, nói thầm vài tiếng với Tô Trạch, sau đó hóa thành ánh sáng xanh bay lên không trung.

Bóng hình hắc long chợt lóe rồi biến mất, sau đó xuất hiện ở bên cạnh Tiểu Thanh, há miệng trầm thấp phát ra câu từ tối nghĩa.

Rõ ràng chính là bí ngữ Long tộc, về cơ bản nhân loại nghe không hiểu.

Tiểu Thanh bắt đầu tu luyện, trông vẻ vô cùng vất vả, Tô Trạch cảm thấy cũng không thể bỏ quên Tiểu Hỏa và Hắc Đản.

Thế là, hắn quay đầu nhìn về phía Lữ Tranh Đạo.

“Sư phụ, vậy hai đứa Tiểu Hỏa và Hắc Đản…”

Bình Luận (0)
Comment