Tất nhiên Lữ Tranh Đạo biết ý của Tô Trạch, im lặng một lát rồi nói.
“Thật ra huyết mạch Chu Tước cũng không khó như vậy, chỉ là Hắc Đản… cũng không biết rốt cuộc là chủng tộc gì, không cách nào đưa ra phương án cụ thể.”
Tô Trạch nghe vậy thì gật đầu, điều này cũng nằm trong dự liệu.
Dường như lai lịch của Hắc Đản rất lớn, ngay cả hệ thống cũng không cách nào phân biệt ra rốt cuộc nó là chủng tộc gì, luôn dùng dấu chấm hỏi để thay thế.
“Vậy thì làm phiền sư phụ rồi.”
Tô Trạch nói với Tiểu Hỏa vài câu, dặn dò một hồi.
Tiểu Hỏa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Chính mình cũng phải trở nên mạnh hơn, nếu không chênh lệch sẽ càng ngày ngày càng lớn!
Quyết không thể để loại chuyện này xuất hiện!
Tiểu Hỏa dứt khoát kiên quyết đi đến bên cạnh Lữ Tranh Đạo, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu tu luyện gian khổ.
Hắc Đản không ai quản, chỉ có thể tiếp tục đi theo Tô Trạch.
Nhưng nó như vậy lại rất nhàn nhã vui vẻ.
Bây giờ Hắc Đản đã quen được truyền mỗi ngày, mỗi ngày chỉ dùng để nằm ngủ, chuyện gì cũng không cần làm, thực lực lại tăng lên vù vù, trên đời này thật sự không có chuyện nào tốt hơn chuyện này!
Lúc này Tô Trạch lại mở màn hình hệ thống ra.
“Tu vi còn thừa: Hai triệu một trăm chín mươi nghìn năm.”
Tu vi mấy chục nghìn năm tăng thêm là trước đó truyền thu hồi được.
Bây giờ đã có tu vi gần hai triệu hai trăm nghìn năm, đủ để Tô Trạch dùng trong một khoảng thời gian rồi.
Thật ra cho dù không có cơ hội truyền cho hai đứa Tiểu Thanh Tiểu Hỏa, cũng không coi là quá thua thiệt.
Đợi sau khi bọn chúng tu luyện xong, chắc chắn tốc độ đột phá đến cấp C sẽ tăng cao rất nhiều, nói tóm lại, Tô Trạch vẫn có thể kiếm lời.
Dù sao sau khi thực lực tăng lên, chắc chắn hạn mức tối đa truyền mỗi lần sẽ từ năm trăm năm tăng lên, về phần tăng đến bao nhiêu thì cũng không nói rõ được.
Tô Trạch tính toán, dù thế nào con số tu vi truyền cũng phải tăng đến một nghìn năm mới phải, thậm chí còn có thể nhiều hơn một nghìn năm!
Đợi sau khi xử lý xong những chuyện này, Tô Trạch quay người bay trở về
Bôn ba một ngày một đêm khiến tâm trạng của hắn cũng hơi rã rời, cần làm chút chuyện gì đó xoa dịu.
…
Sáng sớm hôm sau.
Tô Trạch vừa truyền cho Hắc Đản xong, thu hoạch tu vi mười nghìn năm, sau đó nhận được tin tức của Tuyết Lệ Hàn.
Không kịp hỏi nhiều, Tô Trạch xách Trảm Tiên kiếm và Hắc Đản đến trang viên.
…
“Viện trưởng?”
Tô Trạch vừa đến trang viên thì đã nhìn thấy Trương Mục Chi cũng ở đây.
“Ừm.”
Trương Mục Chi cười mà như không cười nhìn hắn, chậm rãi nói: “Sư thúc gọi ta đến, nói là làm chút chuyện.”
Tô Trạch ồ một tiếng, không quan tâm lắm, đoán chừng vẫn là xử lý mấy chuyện vụn vặt còn lại của Tôn gia kia.
Không có liên quan gì với mình, chẳng muốn quan tâm nhiều như vậy.
Bây giờ tăng thực lực mới là lẽ phải!
“Sao vậy? Lại muốn xử lý mấy gia tộc kia hả?”
Tô Trạch nhìn về phía Tuyết Lệ Hàn, trên mặt lộ vẻ hưng phấn, nói tiếp.
“Tôn gia không còn, bát đại gia tộc còn bảy gia tộc, ta đoán chừng bảy gia tộc còn lại cũng không phải thứ tốt lành gì. Cho dù có, vậy có lẽ cũng chỉ là số ít! Nếu cẩn thận tra xét, nói không chừng có thể tìm được những chuyện dơ bẩn bọn họ từng làm!”
Một mớ tiểu thế giới Tôn gia giúp Tô Trạch kiếm bộn, vì vậy đặc biệt quan tâm đến những chuyện tương tự.
Trương Mục Chi ở bên cạnh nghe thấy, sắc mặt sầm lại, nhỏ giọng trách mắng: “Nhóc con ngươi nghĩ gì thế!? Xử lý chuyện còn lại của một Tôn gia đã khiến bọn ta sứt đầu bể trán rồi, ngươi còn muốn xử mấy gia tộc khác? Tất nhiên trong bọn họ đã từng làm một số chuyện trái với lẽ thường, nhưng vẫn chưa đến mức đó.”
Tô Trạch lập tức mất hết hứng thú, ồ một tiếng, hỏi tiếp:
“Vậy là vì chuyện gì?”
Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Đạo nhìn nhau, sau đó cười híp mắt nói:
“Tất nhiên có lợi ích rồi, có lợi ích cực lớn đối với ngươi!”
“Nếu là như vậy, ta cũng không buồn chán nữa!”
Ánh mắt Tô Trạch lập tức sáng lên, hơi tò mò hỏi: “Là lợi ích gì?”
Ý cười trên khóe miệng Tuyết Lệ Hàn càng thêm sâu.
Trong lòng Tô Trạch lại cảm thấy có hơi không ổn.
Lão Tuyết cười bỉ ổi như thế, có phải là lợi ích bình thường hay không?
Sẽ không phải không vừa mắt mình nên thừa cơ đánh mình một trận chứ?
Trong đầu Tô Trạch hiện lên từng suy đoán, cuối cùng vẫn cảm thấy cái suy nghĩ lão Tuyết muốn đánh mình là đáng tin nhất.
“Lợi ích gì?”
Nhưng mà hắn vẫn muốn hỏi thử.
“Tên nhóc ngươi thể chất đặc biệt, có một nguồn sức mạnh kỳ lạ, việc này bọn ta đều biết.
Lúc đó tên nhãi Diệp Thanh lén lút khiêu chiến với ngươi, tuy hắn có thể ngăn cường giả Hóa Thần nhìn trộm nhưng không thể ngăn cản được tầm mắt của ta.
Đừng thấy lúc đó ngươi chiến thắng dễ dàng, nhưng thực tế nếu sức mạnh của người không ghê gớm như vậy e rằng cũng sẽ không dễ dàng như thế!
Thậm chí theo ta thấy tỉ lệ ngươi thua Diệp Thanh lớn hơn một chút!”
Nét mặt Tuyết Lệ Hàn trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói.
“Nhưng sức mạnh của ta... bản thân nó chính là ghê gớm như vậy.”
Tô Trạch nghe Tuyết Lệ Hàn nói lúc đó đã nhìn thấy, đầu tiên hơi kinh ngạc sau đó liền trở nên thoải mái, thấp giọng nói một câu.
Nét mặt Tuyết Lệ Hàn trở nên cứng đờ.
Tô Trạch nói không sai, sức mạnh lớn cũng là thực lực của hắn, không thể nào cố ý không dùng đến thể lực đúng không?
Nhưng đây không phải là trọng điểm.
Do đó Tuyết Lệ Hàn hừ một cái rồi nói tiếp:
“Đó là chuyện khác, đừng có ngắt lời của ta, nếu không chúng ta vào trong rừng trúc rèn luyện kiếm đạo, ta đảm bảo chỉ dùng một chút lực đạo thôi!”
“Ngươi nói, ngươi tiếp tục nói!”
Tô Trạch không dám ngắt lời, ngậm miệng lại.
Luyện kiếm đạo với lão Tuyết.
Nói thì hay nhưng thực tế cơ bản là một mình đơn phương chịu hành hung.
Còn chỉ dùng một chút lực đạo?
Một chút lực đạo của Hợp Đạo e rằng không đơn giản như vậy.
Tuyết Lệ Hàn hài lòng gật đầu, thản nhiên nói:
“Sức mạnh cơ thể của ngươi rất lớn, đây chính là ưu thế của ngươi!
Hơn nữa thân phận của ngươi bây giờ là ngự thú sư, mặc dù nắm giữ kiếm đạo nhưng thực tế về phương diện ngự thú sư thực lực vẫn mạnh hơn.
Hơn nữa đạo ngự thú sư của ngươi hình như là dòng nuôi thả, một mình đứng ở phía sau không chỉ huy, cũng không cùng nhau tác chiến.