Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 294 - Chương 294: Lợi Ích Chính Là Rèn Luyện Võ Kỹ Cận Thân?

Chương 294: Lợi ích chính là rèn luyện võ kỹ cận thân? Chương 294: Lợi ích chính là rèn luyện võ kỹ cận thân?

Như vậy tất nhiên sẽ khiến độ tự do của linh thú ngươi cao hơn, thực lực có thể phát huy càng nhiều hơn.

Nhưng không tốt lắm cho cơ thể của ngươi!!

Nếu đối phương phá vỡ phong ấn linh thú của ngươi, thậm chí áp chế linh thú, như thế theo ta đoán tác dụng kiếm đạo của ngươi không phải lớn lắm.

Cho nên ta đã thương lượng với Dưỡng Long cảm thấy nên tăng cường công phu quyền cước của ngươi thì tốt hơn.”

Tô Trạch nghe vậy liền sửng sốt.

Tăng cường công phu quyền cước?

Ý chính là muốn tu luyện võ kỹ kiểu đánh tay không đó hả?

Trò này bản thân mình biết nha.

Nhìn giao diện hệ thống.

Võ kỹ cấp A thuật Kim Ô Phục Long dùng chiến đấu viên mãn, võ kỹ cấp B Giao Long Ngũ Thức viên mãn, võ kỹ cấp C Thái Cực Băng Kình viên mãn!

Thiên Bằng Phù Dao quyết cấp A dùng trốn chạy... không, dùng để truy đuổi kẻ địch viên mãn, Thiên Bằng Cửu Bộ cấp B viên mãn!

Về phần công phu phòng ngự hộ thân, công pháp hộ thể Bất Diệt Kim Thân lần trước lão Tuyết cho mình cũng đã đạt cảnh giới viên mãn!

Vậy xem ra sức mạnh mạnh nhất của mình không phải là đạo ngự thú, cũng không phải là kiếm đạo.

Mà chính là võ đạo!

Càng không cần nói lúc này bản thân đã kích hoạt hai trăm mười ba hạt giống Long Tượng, đồng nghĩa với có được sức mạnh của hai trăm mười ba con Long Tượng!

Sức mạnh cơ thể đã tiến đến bước khiến người ta sợ hãi!

Sức mạnh cơ thể cường hãn như thế kết hợp với võ kỹ cấp A viên mãn vậy lực chiến đấu võ đạo có thể nói là cực đỉnh.

Không cần nói đến ba quyền đánh chết sư phụ già, chỉ cần một quyền thôi là đủ!

Điều quan trọng nhất chính là bây giờ còn có hai trăm mười chín tu vi chưa sử dụng.

Một khi dùng những tu vi này kích hoạt hạt giống Long Tượng có thể trực tiếp kích hoạt mấy trăm hạt!

Đến lúc đó Tô Trạch đơn giản dựa vào sức mạnh cơ thể một quyền đánh chết Nguyên Anh cũng không phải vấn đề lớn!

Nhưng mà ba người Tuyết Lệ Hàn rõ ràng không biết những điều này.

“Nhưng ngươi phải nhớ, có sức mạnh mà không có kỹ xảo chiến đấu tương ứng và kinh nghiệm chiến đấu thì tuyệt đối không thể được!

Chỉ có sức mạnh to lớn mà không biết sử dụng nó như thế nào cho hợp lý thì chỉ khiến ngươi biến thành một người thô lỗ tứ chi phát triển mà thôi!

Nhưng mà tên nhóc ngươi cũng không ngu ngốc, để ngươi vào Tàng Kinh các chọn công pháp, nghe nói ngươi đều chọn võ kỹ cận chiến?

Điều này chứng minh ngươi vẫn còn có hiểu biết này, đáng được khen thưởng!” Tuyết Lệ Hàn nói tiếp.

Tô Trạch nhìn ba người trước mặt, hỏi: “Vậy làm sao để nâng cao?”

“Cho nên ta mới gọi Trương Mục Chi đến.” Tuyết Lệ Hàn mỉm cười, nụ cười có hơi nham hiểm “Về mặt võ đạo ta là người ngoài ngành, Dưỡng Long cũng vậy, nhưng Trương Mục Chi thì không, hắn là một võ giả thật sự nên đương nhiên có thể chỉ bảo ngươi!”

“Viện trưởng chỉ dạy võ đạo cho ta?”

Tô Trạch hơi do dự, nói một cách chán chường: “Thật ra mấy công pháp chọn lần trước ta đã có một ít cảm ngộ, không cần vội...”

“Vậy quá tốt.”

Trương Mục Chi mỉm cười ngắt lời hắn, hạ giọng nói: “Nếu đã như vậy thì tiến độ của chúng ta có thể nhanh hơn một chút, phương pháp của ta cũng có thể quyết liệt hơn, như vậy ngươi học cũng nhanh thuận tiện việc người tiêu hóa hấp thu!”

Tô Trạch: “...”

Mặc dù Trương Mục Chi không phải là Hợp Đạo nhưng cũng là cường giả Hóa Thần đỉnh phong.

Nghe nói đã bước nửa chân vào cảnh giới Hợp Đạo.

Bây giờ hắn chỉ hy vọng tu luyện võ đạo sẽ không giống với tu luyện kiếm đạo trong rừng trúc lúc đầu.

Nhưng mà hắn vẫn đồng ý với lời của lão Tuyết.

Bản thân hắn có thể viên mãn những thứ võ kỹ này, trực tiếp trút tu vi vào là xong việc.

Nhưng ý thức chiến đấu không phải thứ trút tu vi vào là có thể đạt được.

Lúc nào nên làm cái gì, nên xuất quyền hay là né tránh, truy đuổi hay là rút lui, nên dùng bao nhiêu sức mạnh là tốt nhất...

Các phương diện đều tính vào trong ý thức chiến đấu.

Ở phương diện kiếm đạo là như thế, sau khi Tô Trạch chiến đấu luân phiên mới thấu hiểu được kiếm thuật, coi như kiếm đạo có chút thành tựu đã ngưng tụ được kiếm ý.

Thuật cận chiến đánh tay không trong võ đạo cũng là đạo lý như vậy.

Nhất định phải trải qua rèn luyện mới có thể đạt được thành tựu lớn!

Nghĩ đến đây Tô Trạch cũng không do dự gì nữa, trong ánh mắt lóe lên tia nghiêm nghị, hạ giọng nói:

“Đi thôi, bắt đầu giết từ nơi nào!”

Câu này vừa thốt ra, ba người Tuyết Lệ Hàn lại sửng sốt.

“Giết cái gì?” Trương Mục Chi thắc mắc hỏi.

“Giống như tu luyện kiếm đạo lần trước vậy, ra ngoài thử kiếm, lần này chính là ra ngoài thử quyền!” Tô Trạch nói một cách đương nhiên.

“Tu luyện mấy môn võ kỹ cho tốt trước đi rồi hẵn nói.” Trương Mục Chi cảm thấy buồn cười, thản nhiên nói: “Đợi đến khi đó ngươi ra ngoài thử cũng không muộn!”

Tô Trạch gãi đầu: “Không phải ta vừa nói hay sao, mấy võ kỹ đó ta đã biết được...một chút ít.”

“Mới học được một chút mà đã muốn chiến đấu với người ta, chê mạng mình dài sao?”

Chuyện này không được chơi đùa qua loa, Trương Mục Chi rất nghiêm túc.

Nhưng mà Tuyết Lệ Hàn nghe thấy vậy, ánh mắt bỗng trở nên nghi ngờ, cẩn thận đánh giá Tô Trạch, trong đầu bỗng nảy ra một suy đoán dọa người.

Tên nhóc này...không phải lại lĩnh ngộ rồi chứ?

Không hẳn không hẳn.

Tuyết Lệ Hàn lắc đầu, phủ định suy đoán này.

Kiếm tâm trời sinh chỉ là tu luyện kiếm đạo dễ dàng mà thôi, không có nghĩa là tu luyện quyền pháp cũng dễ dàng!

Tuyết Lệ Hàn lắc đầu, mặc dù trong lòng hơi nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn có chút không tin tưởng lắm.

Kiếm tâm trời sinh vốn hiếm thấy, trong trăm ngàn vạn người cũng không thấy được một người.

Tô Trạch có thể có được thiên phú này, tăng tiến vượt bậc trong kiếm đạo, điên cuồng lĩnh ngộ miễn cưỡng cũng xem như hợp tình hợp lý.

Dù sao thì ngoài Tô Trạch ra hắn vẫn chưa thấy người có kiếm tâm trời sinh.

Hơn nữa còn là đồ đệ của mình, thái quá một chút, khiến người ta nổi giận một chút cũng không sao.

Nếu nói Tô Trạch có loại thiên phú đáng sợ về võ đạo thì thực tế có phần khó bề tưởng tượng!

Xác xuất cả hai thứ xuất hiện cùng lúc ít đến đáng thương!

Trương Mục Chi hiểu rõ tình huống của Tô Trạch đương nhiên có cùng suy nghĩ với Tuyết Lệ Hàn, hạ giọng nói:

“Bớt nói mấy câu thừa thãi vậy đi! Võ đạo không phải là thứ ngươi thổi phồng thì có thể thổi ra!

Bình Luận (0)
Comment