Nếu lơ mơ mà ra thì chính là bị đánh mất mặt thôi!
Càng không cần nói đến thứ mà người tu luyện sau này phải đối mặt không phải là xông pha trên đài diễn võ!
Mà là đại chiến sinh tử thật sự!
Không cho phép nửa phần sơ suất, một sơ suất nhỏ sẽ dẫn đến kết cục thân tử đạo tiêu, chuyện này chẳng phải là chuyện ngươi có thể qua loa!”
Còn chưa nói xong, thân người của hắn lóe lên một cái xuất hiện ở một mảnh đất trống bên cạnh, thản nhiên nói:
“Đừng nghĩ giở trò lừa gạt, chúng ta xem như là đồng môn, chiếu theo ý nghĩa nghiêm túc ta còn là sư huynh của ngươi.
Cho nên ngươi yên tâm ta sẽ chú ý ra tay đúng mực, nhiều lắm cũng chỉ là ba ngày không xuống giường được thôi!”
Trương Mục Chi giơ ba ngón tay, gương mặt nở nụ cười, cười tủm tỉm nhìn Tô Trạch.
“Nói là ba ngày chính là ba ngày, tuyệt đối không đến ngày thứ năm. Yên tâm ta sẽ kiểm soát lực độ!”
Tô Trạch hơi câm nín, nhìn nụ cười của Trương Mục Chi bỗng cảm thấy phần muốn đánh mình một trận càng nhiều hơn.
Tình huống gì đây?
Không phải bản thân đã vơ vét tiểu thế giới nhiều rồi chứ?
Nhiều hơn nữa thì cũng hơn hai trăm cái tính là gì chứ?
Còn không đến một phần mười của toàn bộ tiểu thế giới!
Hơn nữa tiểu thế giới mà bản thân chọn đều là nghèo nàn, nói không chừng nó còn không đáng tiền bằng những tiểu thế giới lớn hơn một chút.
Viện trưởng thật là một người lòng dạ quá hẹp hòi!
Tô Trạch thầm than trong lòng, nhìn dáng vẻ này không ra tay thì không được.
Mọi thứ rơi vào đường cùng, Tô Trạch quyết định thể hiện sơ sơ để chứng minh bản thân thật sự lĩnh ngộ được một vài thứ.
Linh lực vàng kim trong đan điền toát ra một ít.
Thân hình Tô Trạch chớp lên hóa thành một đường kim quang xuất hiện trước mặt Trương Mục Chi.
Trương Mục Chi thấy vậy chân mày khẽ giật, hơi gật đầu nói: “Không tệ, nhập môn Thiên Bằng Phù Dao quyết rồi? Tốc độ cũng khá nhanh đấy, sau này đánh không lại cũng có thể chạy!”
Gương mặt Tô Trạch tối sầm, ta đánh nhau có khi nào chạy trốn?
Tuy lúc chọn bộ pháp này quả thật có từng nghĩ đến ý nghĩ này nhưng trước đây chưa từng bỏ chạy!
Có lần nào mà không phải đi lên đối chọi với người ta?
Ngự thú sư dạng cận chiến, chính là nhắc đến ta rồi!
“Đến đây, thuật Kim Ô Phục Long còn có võ kỹ cận chiến trước đây ngươi từng học, cứ mang hết thảy ra xem, ta xem còn thiếu sót ở đâu chỉ ra cho ngươi để ngươi sửa đổi, như vậy tiến bộ nhanh hơn một chút!”
Trương Mục Chi đặt tay phải phía sau, thản nhiên nói.
Tô Trạch lặng lẽ gật đầu, trong đầu hiện lên cảnh tượng mấy môn võ kỹ.
Chiến đấu thực tế với người vẫn có ích hơn, có thể giúp bản thân nhanh chóng thông hiểu đạo lý.
Hơn nữa Viện trưởng là Hóa Thần đỉnh phong có thể tùy tiện thi triển toàn sức lực ra tay, không cần lo đánh chết người ta.
Giây tiếp theo bước chân Tô Trạch thoáng ẩn hiện, trong nháy mắt biến mất tăm tại chỗ.
Thiên Bằng Phù Dao quyết viên mãn lại kết hợp với linh lực vàng kim hùng hậu không gì sánh bằng của Tô Trạch, tốc độ bộc phát tức thời thậm chí còn khiến hắn nhanh hơn tốc độ của cường giả Nguyên Anh cảnh!
Đương nhiên trong mắt Trương Mục Chi, Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Đạo tốc độ như vậy không khác lắm so với động tác chậm.
Điều này không khỏi khiến bọn họ kinh ngạc.
“Thiên Bằng Phù Dao quyết của tên nhóc này viên mãn rồi?”
Mặc dù trong lòng Tuyết Lệ Hàn mơ hồ có suy đoán nhưng lúc này vẫn ngạc nhiên đến mức trợn to mắt!
Cho dù Lữ Tranh Đạo nổi tiếng trầm ổn điềm tĩnh cũng không khỏi biến sắc, không tin nổi mà nhìn Tô Trạch.
“Hình như là viên mãn rồi! Nếu ta nhớ không sai Thiên Bằng Phù Dao quyết dường như là bộ pháp cấp A đúng không?”
“Đó là đương nhiên…”
Tuyết Lệ Hàn nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Trạch vô cùng chấn động.
Trương Mục Chi càng không cần nói.
Lúc Tô Trạch vừa mới cử động, hắn liền ý thức được Thiên Bằng Phù Dao quyết là cấp viên mãn.
Không sao, bản thân hắn cũng đã học môn võ kỹ này, hơn nữa cũng viên mãn!
Nhưng hắn tu luyện lúc thời đầu Hóa Thần!
Hơn nữa ước chừng tu luyện mấy năm mới viên mãn!
Tô Trạch thì sao?
Nếu hắn nhớ không sai, hình như mấy ngày trước Tô Trạch mới có được bộ công pháp này?
Thời gian mấy ngày mà đã tu hành công pháp cấp A lên viên mãn.?
Điều này có thể sao?
Nếu đặt trên người một Hợp Đạo có lẽ còn có khả năng.
Nhưng Tô Trạch là tu vi gì chứ?
Chỉ là Kim Đan cảnh mà thôi!
Kim Đan cảnh tu luyện công pháp bậc Hợp Đạo, mấy ngày đạt đến viên mãn!
Đây là chuyện gần như không thể làm được!
Nhưng Tô Trạch lại cứ làm được!
Mà lúc này Tô Trạch đã đến trước mặt Trương Mục Chi, trên tay bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng màu vàng kim dày đặc, rực rỡ vô cùng giống như một móng vuốt cực lớn vồ đến trước ngực Trương Mục Chi!
“Keng!”
Một âm thanh cực lớn cùng lúc vang lên, giống như âm thanh vàng thép giao nhau yếu ớt vang vọng trong trang viên.
Đến khi ánh sáng biến mất.
Chỉ nhìn thấy Trương Mục Chi đưa hai tay ra, gắt gao chế trụ cổ tay của Tô Trạch, đôi mắt mở to, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Tô Trạch, giọng nói run rẩy:
“Vừa nãy, vừa nãy là thuật Kim Ô Phục Long?”
Hắn quá kinh ngạc cho nên quên mất lực độ sử dụng trên tay.
Tô Trạch cảm thấy đôi tay của Trương Mục Chi như đúc từ sắt, nắm lấy thật chặt cùng lúc đó cơn đau cũng truyền tới.
“Xuýt…”
Tô Trạch hít một ngụm khí lạnh, hơn hai trăm hạt giống Long Trượng trong cơ thể bỗng nhiên cùng nhau chấn động, một nguồn sức mạnh cuồn cuộn lập tức bộc phát trong cánh tay của hắn!
Đây là một động tác trong tiềm thức thậm chí còn không kịp trả lời câu hỏi của Trương Mục Chi.
Trương Mục Chi cố gắng áp chế sức mạnh, chỉ là dùng Nguyên Anh đỉnh phong tiếp cận sức mạnh Hóa Thần.
Lúc này mày hắn khẽ giật, ngay lập tức cảm thấy một sức mạnh đáng sợ khổng lồ xuất hiện từ cánh tay của Tô Trạch!
“Bịch!”
Âm thanh nặng nề xuất hiện.
Trương Mục Chi quá mức kinh ngạc không kịp phản ứng lại càng không nghĩ đến sức mạnh của Tô Trạch lại lớn như vậy!
Từng nhân tố kết hợp lại với nhau khiến hắn bị Tô Trạch thẳng thừng ném bay đi!
Hai trăm mười ba hạt giống Long Tượng.
Sức mạnh của hai trăm mười ba con Long Tượng!
Sức mạnh của Tô Trạch bộc phát ra, một cánh tay có thể tùy ý đạt đến sức mạnh trăm vạn cân thậm chí ngàn vạn cân!