Sức mạnh khổng lồ như thế Trương Mục Chi lại đối xử như bậc Bán Bộ Thần Hóa đương nhiên nhất thời không thể chống đỡ được!
Trương Mục Chi rơi xuống đất.
Nằm trên mặt đất.
Vẫn duy trì trạng thái thân thể đứng thẳng, thân thể ngã thẳng tắp, hai cánh tay duỗi ra, hai tay hơi nắm hư không, chẳng qua Tô Trạc chần chừ vừa nãy đột nhiên phát lực, tránh thoát một vài cú đánh.
Bùm một tiếng.
Trương Mục Chi đập xuống đất, thân thể lại không nhúc nhích, giống như hoàn toàn hóa đá!
Đôi mắt hắn trừng đến tròn xoe, trong đầu không ngừng phát lại hình ảnh vừa nãy.
Không chỉ Thiên Bằng Phù Dao quyết viên mãn!
Hình như thuật Kim Ô Phục Long cũng viên mãn!
Kinh người nhất chính là sức mạnh mà Tô Trạch vừa mới bộc phát ra!
Đó thật sự là một người tu luyện Kim Đan cảnh có thể bộc phát ra sao?
Vì sao sức mạnh nhục thể của ngự thú sư lại lớn như thế?
Cự lực trời sinh?
Giống như thằng nhóc Diệp Thanh kia chính là cự lực trời sinh.
Nhưng mấy hôm trước bản thân chỉ bảo hắn vài câu, đại khái biết được là trình độ gì, so với sức mạnh kì quái mà hiện giờ Tô Trạch biểu hiện ra ngoài, đó là không biết kém bao nhiêu!
Cho dù là nói một cái trên trời một cái dưới đất cũng không quá!
Chênh lệch lớn như thế, làm cho người ta hoài nghi rốt cuộc ai mới là người tu luyện võ đạo!
Tô Trạch… Thật sự là ngự thú sư sao?
Ba linh thú khế ước sở hữu thiên tư Yêu Vương của huyết mạch thần thú còn chưa tính.
Kiếm tâm trời sinh coi như là vận may quá tốt.
Nhưng hiện giờ, mấy ngày tu hành công pháp võ tu cấp A đến viên mãn?
Đây lại là tình huống gì?
Không chỉ có hắn, ngay cả Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Đạo đều hoang mang.
Ba người bọn họ, hai người Hợp Đạo, một người Hóa Thần đỉnh phong, lập tức sẽ đột phá đến Hợp Đạo.
Truyền thừa thâm hậu, kiến thức rộng rãi, thứ gì chưa thấy qua?
Thiên tài quái thai như thế nào chưa gặp qua?
Không ngờ chính là Tô Trạch, trực tiếp phá vỡ hiểu biết của bọn họ!
“Thằng nhóc này là tình huống gì?”
Tuyết Lệ Hàn nuốt nước miếng, gian nan quay đầu nhìn về phía Lữ Tranh Đạo.
Sắc mặt Lữ Tranh Đạo cũng đặc sắc, nghe thấy câu hỏi của Tuyết Lệ Hàn, cũng lắc đầu, ánh mắt lấp lóe, bỗng nhiên cảm giác Tô Trạch trừ đạo ngự thú mọi thứ đều tinh thông.
Ngự thú sư khác, bao gồm bản thân, đều là tinh thông các loại kỹ năng ngự thú.
Năng lực cộng hưởng gì, tăng trưởng thuộc tính hỏa, tăng trưởng thuộc tính thủy, bùng phát tinh thần, triển khai lĩnh vực…
Đủ loại kỹ năng thiên phú.
Trong ngự thú sư, kỹ năng cùng loại không nói một vạn, cũng có tám chín ngàn.
Chỉ duy nhất Tô Trạch là ngoại lệ.
Hình như hắn trừ loại thiên phú có thể trợ giúp linh thú kích phát huyết mạch tiềm tàng trong cơ thể ra, thì không có kỹ năng thiên phú khác.
Trừ ngự thú ra.
Trên mặt kiếm đạo, Tô Trạch kiếm tâm trời sinh, học cái gì biết cái nấy, không phải đang lĩnh ngộ chính là đang trên đường lĩnh ngộ.
Nhưng phàm là một môn kiếm pháp, không đến vài ngày trực tiếp tu hành đến viên mãn.
Thiên phú kiếm đạo có thể nói là tuyệt đỉnh, không thể nói là không mạnh mẽ.
Thậm chí có lúc, thực lực kiếm đạo của Tô Trạch còn biểu hiện chói mắt hơn cả đạo ngự thú!
Hiện giờ, Tô Trạch lại bày ra một loại thiên phú khủng bố.
Tuy rằng bây giờ còn không xác định, nhưng cũng tám chín phần mười.
Tô Trạch hình như… hình như là thiên tài về mặt võ đạo!??
Không chỉ như thế, còn cự lực trời sinh, sức mạnh thân thể lớn mạnh dọa người!
Trong tích tắc như vậy, thậm chí Lữ Tranh Đạo hoài nghi, kêu Tô Trạch tu hành đạo ngự thú, có phải làm chậm trễ hắn hay không?
Lữ Tranh Đạo lắc đầu, lập tức đuổi suy nghĩ này từ trong đầu ra ngoài.
Có thể trợ giúp yêu thú kích hoạt một tia cực nhỏ huyết mạch thần thú trong cơ thể, thiên phú này không kém hơn kiếm tâm trời sinh!
Dù sao cho dù như thế nào, đồ đệ Tô Trạch này không thể nhường cho tên Tuyết Lệ Hàn kia!
Mà vào lúc này.
Giọng nói của Tô Trạch cắt ngang luồng suy nghĩ của mấy người.
“Viện trưởng? Ngươi không sao chứ?”
Nhìn Trương Mục Chi ngửa mặt nằm trên mặt đất, tứ chi cứng ngắc, ánh mắt dại ra, cố định nhìn không trung, Tô Trạch nghi hoặc hỏi.
Biết rõ là không có khả năng, Tô Trạch vẫn có chút lo lắng Trương Mục Chi xảy ra vấn đề gì.
Dù sao dáng vẻ hiện giờ này của hắn, thật sự rất giống thằng ngốc…
Trương Mục Chi đột nhiên khôi phục lại tinh thần, lập tức ý thức được chuyện vừa mới xảy ra, biểu cảm thay đổi không ngừng, cuối cùng quay về bình tĩnh, bình tĩnh nhìn trời cao, thản nhiên nói:
“Ngươi có cảm thấy…”
“Vâng?”
“… Thời tiết hôm nay đặc biệt tốt hay không?”
Tô Trạch ngẩng đầu nhìn thử, ừm, ngàn dặm không có mây, vòm trời xanh lam tựa như đại dương mênh mông, không khí tươi mát, thời tiết có thể nói là đặc biệt tốt, tiếp theo cúi đầu nói:
“Quả thật khá tốt … Cho nên Viện trưởng, rốt cuộc ngươi muốn nằm trên mặt đất bao lâu?
Sẽ không phải muốn lừa ta chứ? Ta cũng không có tiền đâu!”
Trương Mục Chi co rút khóe miệng, thân hình chợt lóe, biến mất trước mắt Tô Trạch.
Chờ lúc Tô Trạch phản ứng lại, hắn đã xuất hiện bên cạnh hai người Tuyết Lệ Hàn.
“Sư thúc, thằng… thằng nhóc này rốt cuộc là quái thai gì?”
Trương Mục Chi cười khổ, lập tức ánh mắt sáng quắc, trên mặt hiện ra một tia rực lửa.
“Hử?”
Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Đạo lập tức phát hiện, cảnh giác nhìn Trương Mục Chi một cái.
Biểu cảm này… Giống như đã từng quen biết nha!
Lúc trước lúc mình vừa mới phát hiện Tô Trạch, cũng không phải chính là như vậy sao!?
Thằng nhóc Trương Mục Chi này dự định làm gì?
“Thằng nhóc ngươi, bớt đưa ra ý kiến không đứng đắn gì đó.”
Tuyết Lệ Hàn hừ lạnh một tiếng, hắt một thau nước lạnh.
Lúc này Trương Mục Chi mới phản ứng lại, thầm nghĩ không tốt, nhất thời thất thố, làm cho hai vị đại lão nhìn ra ý nghĩ trong lòng mình, chuyện này khó làm rồi!
Nhưng mà hiện giờ không phải lúc rối rắm chuyện này, nhân vật mấu chốt vẫn là Tô Trạch.
Ba người đồng thời quay đầu nhìn về phía Tô Trạch, ánh mắt người này còn sáng ngời hơn người kia.
Tô Trạch bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, khô khan nói:
“Làm sao vậy?”
“Thuật Kim Ô Phục Long và Thiên Bằng Phù Dao quyết ngươi tu luyện đến cảnh giới viên mãn?” Tuyết Lệ Hàn gằn từng tiếng hỏi.
Tô Trạch thầm nghĩ không ổn, bản thân vẫn là sơ suất quá, vừa nãy đã cố ý áp chế rồi, vẫn bị nhìn ra.
Nhưng mà hắn cũng không dự định giấu diếm bao lâu.
“Có chút thành tựu.” Hắn thấp giọng nói.
Lữ Tranh Đạo hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Nói thừa!”