Nếu không phải Bất Diệt Kim Thân viên mãn, lực phòng ngự tăng lên tới độ cao mới, bản thân sợ là sẽ trực tiếp bị xuyên thủng ngực!
“Xít…”
Tô Trạch nhe răng trợn mắt, run rẩy lấy tay che ngực, sắc mặt trắng bệch, cả người một trận run rẩy kịch liệt, tiếp theo chợt ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, giãy dụa hở dốc nói:
“Xương cốt… Xương cốt gãy rồi, ta cảm giác… Trái tim sắp nổ rồi …”
Ba người Tuyết Lệ Hàn đang trong cơn chấn động, trong đầu một mảnh hỗn loạn, lúc này chợt nhìn thấy biểu cảm này của Tô Trạch, nói chuyện cũng vất vả, nhất thời bị dọa sợ!
“Ra tay quá nặng!?”
Đáy mắt Tuyết Lệ Hàn hiện ra một tia hối hận, lẩm bẩm nói, trong tay đã lấy ra thêm một viên đan dược, muốn xông lên.
Nhưng mà lúc này.
“Không có… Không có một trăm tám mươi bản công pháp cấp S… Ta có thể… không tốt lên được…”
Tô Trạch dựng mắt trợn trắng, ôm chặt che ngực.
Bước chân ba người Tuyết Lệ Hàn ngừng lại, sắc mặt nháy mắt trở nên tối đen một mảnh.
Trương Mục Chi lóe thân một cái xuất hiện ở bên cạnh Tô Trạch, dùng tay tách tay của Tô Trạch ra, cắn răng cười nói:
“Thằng nhóc thối tha, ngay cả cọng lông cũng không tổn thương! Còn giả vờ nữa!”
Sắc mặt Tô Trạch trắng bệch, gian nan lắc đầu: “Là nội thương!”
“Lăn ra đây! Khỏe như mãnh thú, nội thương cái rắm!”
Tuyết Lệ Hàn hét lớn một tiếng, vèo một cái xuất hiện bên người Tô Trạch, đầu ngón tay kiếm mang phun ra nuốt vào, bất cứ lúc nào đều sẽ bộc phát ra lần nữa!
Tô Trạch thấy thế, lập tức chạy trốn, đứng thẳng thân thể, nén giận nói: “Tuy rằng không bị thương, nhưng quả thật là khá đau, lão Tuyết ngươi xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên đánh lén ta? Ta tu luyện thời gian dài như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị thương nặng như thế!
Trăm tám mươi bản công phu cấp S quả thật là rất nhiều.
Ta cũng không tham lam, bỏ đi số lẻ, tám chín bản công pháp cấp S là được!”
Sắc mặt Tuyết Lệ Hàn biến đen, xua tay nói:
“Bớt múa mép khua môi lại, giải thích một chút, vừa nãy là xảy ra chuyện gì?”
Tô Trạch nghe vậy cũng sửng sốt, vừa nãy không phải ngươi đánh lén ta sao? Suýt chút nữa đánh gãy xương cốt của ta, hiện giờ ngược lại muốn ta giải thích, quả thực là vô lý hết sức!
“Tô Trạch ngươi… Bất Diệt Kim Thân…” Trương Mục Chi ở bên cạnh hỏi.
“À, cái này à, hình như là viên mãn đó?”
Tô Trạch thản nhiên nói một câu.
Tuyết Lệ Hàn, Lữ Tranh Đạo, Trương Mục Chi, hô hấp của ba vị cường giả không thông, trong lòng chấn động kịch liệt.
Tuyết Lệ Hàn hít sâu hai lần, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, hỏi tiếp:
“Thật sự viên mãn rồi?”
“Viên mãn rồi.” Tô Trạch gật đầu nói.
Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Đạo đưa mắt nhìn nhau, quay đầu nhìn về phía Tô Trạch, mang theo một tia hoài nghi nói: “Lại là ngộ đạo?”
Tô Trạch gật đầu: “Có thể… Ta còn là thiên tài võ đạo mà.”
Hai người Tuyết Lệ Hàn và Trương Mục Chi đều tu luyện qua Bất Diệt Kim Thân, nghe được lời này, mặt đều xụ xuống.
Kêu thằng nhóc ngươi trả lời câu hỏi, không kêu ngươi làm màu!
Sau khi lấy được đáp án chính xác, thân hình ba người chợt lóe, đi đến bên cạnh hồ nước, thấp giọng nói chuyện với nhau.
Về phần Tô Trạch muốn nghe lén, nhưng Tuyết Lệ Hàn cũng đã bố trí trận pháp, vốn dĩ là không nghe được chút gì.
…
“Tình huống gì? Điều này có thể sao?” Tuyết Lệ Hàn trầm giọng hỏi.
Lữ Tranh Đạo do dự một lát nói: “Thiên tài ngự thú, thiên tài kiếm đạo, hiện giờ lại là thiên tài võ đạo? Trong đó tùy ý lấy ra một thứ, cũng là vô cùng hiếm thấy, lại càng không cần nói là cả ba hợp nhất…”
“Nhưng quả thực Tô Trạch tu luyện những công pháp đó đến viên mãn rồi.” Trương Mục Chi khó hiểu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tuyết Lệ Hàn, hỏi: “Sư thúc, ngươi nói loại toàn tài này có thể xuất hiện sao?”
Tuyết Lệ Hàn nhìn Tô Trạch ở xa xa, ngẩng đầu nhìn về phía không trung, mâu quang lóe ra, rơi vào trong hồi ức.
“Đã từng, ta là nói đã từng, trong Thiên đình của chúng ta thật sự có mấy thiên tài, các loại đều là thiên phú kép, kinh diễm tuyệt luân, bọn họ tu luyện đều rất nhanh, hai thiên phú đều là cùng nhau tiến lên, có thể nói thiên kiêu trong thiên kiêu!
Nhưng… Chưa từng nghe nói qua có người ba thiên phú tập trung một thân tồn tại.”
Tuyết Lệ Hàn bắt đầu suy nghĩ, tiếp theo thản nhiên nói:
“Cho dù là thiên phú tuyệt đỉnh như thế nào đi nữa … Tốc độ tu luyện cũng không thể nhanh như vậy!
Trừ phi … Hắn đã từng tu luyện những công pháp này!”
Lời vừa dứt, Lữ Tranh Đạo và Trương Mục Chi đều kinh ngạc, chợt quay đầu lại nhìn Tô Trạch.
“Ngươi đang nói… Kẻ chuyển thế?” Trương Mục Chi bỗng thấy hơi cạn lời, “Nhưng … Nhưng giả thuyết chuyển thế, thậm chí còn chưa có kết luận! Chỉ là tồn tại trong truyền thuyết!
Trừ phi người tu luyện là thiên tài, bình thường đến Nguyên Anh cảnh mới có thể cảm nhận được tồn tại của thần hồn, cũng dần dần bắt đầu bồi dưỡng thần hồn Nguyên Anh.
Nhưng sau khi bọn họ chết đi, thần hồn vỡ nát, trực tiếp hóa thành năng lượng biến mất trong thế giới này, chưa bao giờ nghe nói qua ví dụ có đầu thai chuyển thế!”
Tuyết Lệ Hàn lắc đầu nói: “Đó chỉ là Nguyên Anh mà thôi, cường giả Hóa Thần đương nhiên có thể làm được nguyên thần xuất khiếu, thần đi muôn dặm, lại càng không cần nói đến Hợp Đạo.
Trên Hợp Đạo còn có Độ Kiếp cảnh, trên Độ Kiếp còn có … Thiên Nhân!
Những người như chúng ta không tồn tại cách nói đầu thai, cũng không đại biểu những người đó không thể!”
Lữ Tranh Đạo trầm giọng nói: “Ý của ngươi là nói, thật ra Tô Trạch là một cao nhân Độ Kiếp, thậm chí Thiên Nhân chuyển thế!?”
“Chuyện này sao ta biết.” Tuyết Lệ Hàn cười khổ, “Ta cũng chỉ suy đoán mà thôi, trình độ phía trên đó ta cũng chưa đạt tới, nào biết có giả thuyết đầu thai chuyển thế như vậy hay không.
Nhưng nếu không phải giải thích như vậy, tốc độ tu luyện của Tô Trạch thật sự quá mức … Kinh người rồi!”
Hắn nghẹn hơn nửa ngày, mới nói ra từ “Kinh người” này.
Trương Mục Chi gật đầu nói: “Quả thật, ta xem hồ sơ của hắn, mấy tháng trước vừa mới thức tỉnh mà thôi, thời gian ngắn ngủi mấy tháng đã tu luyện tới Kim Đan trung kỳ.
Tốc độ này thật sự khủng bố, cho dù là kỳ ngộ không ngừng, cũng quá nhanh rồi.”
“Trên đời tuy có cách nói thức tỉnh, nhưng những đệ tử của lão già này, người nào không phải từ nhỏ bắt đầu bồi dưỡng tu luyện, thức tỉnh chỉ là người trình độ bình thường cần.