Những tên kia, tu luyện bao lâu? Tiêu hao bao nhiêu tài nguyên?
Từ nhỏ đã có Hợp Đạo tay cầm tay chỉ bảo, Tô Trạch thì sao?
Chênh lệch trong đó có thể nói là không lớn, nhưng bây giờ thì sao? Có chênh lệch không?
Có!
Chẳng qua loại chênh lệch này là Tô Trạch cất bước chậm rãi rất lâu mà dẫn đầu rất xa!
Các ngươi nói, điều này giải thích thế nào, trừ giải thích chuyển thế này ra, còn có thể có tình huống gì?”
Lữ Tranh Đạo chậm rãi nói.
Tuyết Lệ Hàn và Trương Mục Chi đều gật đầu, đồng ý cách nói của Lữ Tranh Đạo.
Trong nhất thời, không ai nói chuyện, rơi vào trong sự im lặng ngắn ngủi.
Sau một lúc lâu, Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Đạo đồng thời mở miệng.
“Nếu ta nói…”
“Nếu ta nói…”
Vừa mở miệng, hai người đều sửng sốt, lập tức lại trăm miệng một lời nói:
“Ngươi nói trước!”
“Ngươi nói trước!”
Hai người lại sửng sốt, lại mở miệng:
“Vậy ta nói trước vậy.”
“Vậy ta nói trước vậy.”
Lại là lời nói giống nhau, sắc mặt hai người đều biến đổi, tối đen một mảnh.
“Đừng học ta nói chuyện! (đồng thanh)”
“Ông nội ngươi! (đồng thanh)”
“Dưỡng Long chết tiệt đừng không biết tốt xấu!”
“Tên nghịch sắt vụng kia, đừng cho mặt mũi lại không biết xấu hổ!”
Cuối cùng, lời nói của hai người xuất hiện sự khác biệt.
Lúc này, Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Đạo đều nghẹn đỏ mặt, thở hổn hển, suýt chút nữa ra tay đánh nhau.
Vẫn là Trương Mục Chi hòa giảng, vội vàng chặn ở giữa hai người.
“Sư thúc, sư thúc ngươi nói trước!”
Tuyết Lệ Hàn hừ lạnh một tiếng, liếc Lữ Tranh Đạo một cái, lúc này mới thản nhiên nói:
“Nếu ta nói, dù sao thằng nhóc Tô Trạch này là đồ đệ của ta …”
“Là đồ đệ của ta.” Lữ Tranh Đạo gằn từng tiếng sửa lại nói.
“Đều như nhau, đồ đệ của hai chúng ta.” Tuyết Lệ Hàn xua tay, nói tiếp, “Lúc thằng nhóc đó Trúc Cơ ta đã gặp hắn.”
Lữ Tranh Đạo buồn bã nói: “Ta gặp Tô Trạch còn sớm hơn ngươi.”
“Có thôi không!”
Tuyết Lệ Hàn hổn hển, hét lớn một tiếng, tức giận giơ chân.
“Sư thúc xin bớt giận, tiếp tục nói.” Vẫn là Trương Mục Chi nói hết nước hết cái khuyên bảo một phen, Tuyết Lệ Hàn mới kiềm chế lửa giận trong lòng, trừng mắt với Lữ Tranh Đạo nói:
“Dù sao thằng nhóc kia là Nhân tộc thật!
Xuất thân cũng trong sạch, cha mẹ là thiên kiêu Nhân tộc, ông ngoại lại là Viện trưởng của Viện nghiên cứu Không gian dị độ!
Gia đình tốt, trên xuất thân thì không có chút vấn đề, thậm chí có thể nói là vô cùng tốt!
Huống hồ, hiện giờ Tô Trạch còn là đệ tử của hai chúng ta!
Dưỡng Long ngươi tìm một đồ đệ giống như Tô Trạch vậy không dễ dàng nhỉ?
Ta lại càng không cần nói, một thân kiếm pháp giữ nhiều năm như vậy, không dễ dàng gì gặp được một thiên tài kiếm tâm trời sinh, ngay cả Kiếm Hoàng điển ta cũng cho thằng nhóc đó!
Tô Trạch hiện giờ, cho dù Dưỡng Long ngươi có thừa nhận hay không, đó chính là đệ tử thân truyền của Tuyết Lệ Hàn ta!
Lão phu ta một thân tài năng, ít nhất có hơn phân nửa công lao đến từ chính Kiếm Hoàng điển, chuyện này không có gì để nói chứ?
Hiện giờ công pháp nhất mạch này của ta, cũng chỉ kém một thứ cuối cùng kia …”
Giọng nói của Tuyết Lệ Hàn bình thản, êm tai nói, nói tiếp:
“Ta có một đệ tử như vậy, hơn nữa, ai mà có thể không có chút bí mật?
Dưỡng Long ngươi không có bí mật? Thằng nhóc Trương Mục Chi ngươi không có?
Ta cũng có bí mật, đây đều là đồ vật của bản thân mỗi người, là thứ đồ muốn mang vào trong quan tài.
Tô Trạch tu luyện nhanh như vậy, cho dù là thiên tài cũng được, hay là vận may cũng được, dù sao tóm lại vẫn là đồ đệ của chúng ta không phải sao?”
“Đây là đương nhiên.” Lữ Tranh Đạo thản nhiên nói, “Còn nữa bớt dát vàng lên mặt mình, đồ vật nòng cốt nhất này của ta ngươi không biết? Đồ chơi kia vốn dĩ không phải để người ta tu luyện phải không, đó là đồ chơi chuẩn bị cho linh thú.”
Giọng nói của hắn dừng một chút, nói tiếp:
“Ta đã sớm dặn dò Hắc Ma, kêu hắn tìm thời cơ tốt truyền đồ vật đó cho Tiểu Thanh.”
“Cho nên nói mà.”
Tuyết Lệ Hàn vỗ tay một cái, cười nói: “Quản hắn là chuyện gì, chuyển thế cũng vậy, thiên tài cũng thế, Tô Trạch vẫn là Tô Trạch đó, vẫn là đồ đệ thành tựu của chúng ta!
Thằng nhóc hắn sau này lợi hại như thế nào, thành Hợp Đạo, thành Độ Kiếp, thậm chí thành Thiên Nhân đạo quả.
Gặp mặt, vẫn phải gọi lão già ta một tiếng sư phụ!”
“Vậy cũng chưa chắc.” Lữ Tranh Đạo lập tức cười nhạo một tiếng, “Từ trước đến nay Tô Trạch luôn gọi ta là sư phụ, gọi ngươi? Sợ là có chút khó khăn đó!”
Tuyết Lệ Hàn nghe được lời này, ngược lại cũng không tức giận, còn trào phúng:
“Đó là biểu hiện quan hệ thân cận, ngươi biết cái rắm, ngươi chờ xem đi, thiên phú kiếm đạo của Tô Trạch có thể nói là tuyệt đỉnh, sau này một khi thi triển ra thực lực kiếm đạo của mình, ai còn nhớ hắn có sư phụ ngự thú sư?”
Hai người đấu võ mồm lại đấu võ mồm, nhưng rất nhanh đã đạt thành nhận thức chung.
Cho dù làm thế nào Tô Trạch làm được, đó cũng là bí mật của hắn.
Hai người đều rất vất vả mới tìm được đệ tử, đương nhiên đều xem như bảo bối, nào quan tâm những thứ khác, Tô Trạch tu luyện thăng cấp nhanh hơn nữa, chỉ cần bảo đảm sau này căn cơ không có ảnh hưởng thì cứ giống như ta.
Về phần những chuyện khác, đợi sau này, nếu Tô Trạch bằng lòng nói, tự nhiên sẽ biết.
Nếu Tô Trạch không muốn nói, đó cũng không sao cả, dù sao Tô Trạch lợi hại thế nào đi nữa, vẫn là đồ đệ của hai người.
Trong khoảng thời gian ở chung này, hai người đều biết phẩm chất tính cách của Tô Trạch, lại biết thân thế của Tô Trạch.
Mục đích Tô Trạch tu luyện rất đơn thuần, chính là một đứa nhỏ đáng thương cố gắng tu luyện, vì tìm kiếm cha mẹ mất tích thôi.
Chỉ cần hắn không làm chuyện thương thiên hại lý, ví dụ như phản bội Nhân tộc, tàn sát dân thường, vậy trước sau vẫn là đệ tử thân cận nhất của mình!
Về phần Trương Mục Chi, là Viện trưởng của Tô Trạch, cùng với sư huynh, lại là bạn bè hợp nhau với Chung Sấu Hổ ông ngoại của Tô Trạch, đương nhiên thật lòng nghĩ cho Tô Trạch.
Ba người thương lượng một lúc, quyết định vẫn là không truy hỏi chuyện công pháp.
Thiên tài võ đạo cũng tốt, cao nhân chuyển thế cũng được, cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Trương Mục Chi suy nghĩ một lát, nhìn Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Đạo, cuối cùng góp đủ dũng khí nói:
“Sư thúc, Lữ tiền bối, cho dù nguyên nhân rốt cuộc là gì, hiện giờ xem ra… Tô Trạch đang tu luyện võ đạo rất có tiền đồ.”