Chỉ trong giây lát mà năm nghìn tu vi đã biến mất, mà trong giao diện của hệ thống, độ khống chế đạo tắc không gian đã tăng lên một phẩy một phần trăm!
“Má ơi!”
Số lượng tu vi tiêu hao hơi vượt quá dự đoán của hắn.
Chỉ không phẩy một phần trăm đã tiêu hao tu vi năm nghìn!
Phải biết rằng hắn không chỉ biết một cái đạo tắc không gian!
Mà còn có một đạo tắc hệ Lôi đang chờ hắn nữa đó!
Nếu tăng cả hai cái thì phải tiêu hao rất nhiều tu vi!
Trong lúc nhất thời, Tô Trạch lại cảm thấy tu vi không đủ dùng thêm lần nữa.
Nhưng đây cũng là chuyện bắt buộc, độ khống chế đạo tắc cần phải tăng lên thì hắn mới hơi yên tâm.
Tô Trạch cắn răng, tu vi còn thừa bắt đầu điên cuồng tiêu hao.
Một lúc sau, số tu vi hai triệu biến mất!
Mà độ khống chế đạo tắc không gian cũng tăng tới 5%!
Cùng lúc đó, sự cảm ngộ không tên xuất hiện trong đầu Tô Trạch.
Bên trên giao diện hệ thống, phía sau năng lực Thuấn Di của đạo tắc không gian chậm rãi xuất hiện một danh từ mới!
Tô Trạch cảm thấy tư duy hiện giờ của bản thân có hơi hỗn loạn, một cảm ngộ khó hiểu xuất hiện trong đầu giống như vô duyên vô cớ mà xuất hiện vậy.
Trong chốc lát đầu hắn đau như muốn nứt ra không kịp chú ý đến thứ xuất hiện trong giao diện hệ thống!
Cũng may cơn đau đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Lúc sau Tô Trạch khôi phục lại như bình thường, lúc này mới có tinh thần kiểm tra giao diện hệ thống thuộc tính của mình.
“Đạo tắc: Đạo tắc không gian 5% - Thuấn Di (một nghìn mét), thuật Không Gian Thiết Cát (dài: 2 mét, rộng 0.2 mét), đạo tắc hệ Lôi 1% - Chưởng Tâm Lôi!”
Năng lực Thuấn Di tăng lên rất nhiều từ trong mười mét tăng thẳng lên đến khoảng cách một nghìn mét!
Tô Trạch thầm gật đầu, vô cùng hài lòng với sự thăng cấp của năng lực Thuấn Di.
Cái này có thể lấy ra dùng chạy trốn, nếu như gặp phải kẻ địch mạnh, đánh không lại thì cũng có thể chạy.
Nhưng tương ứng, khoảng cách thuấn di càng xa thì linh lực tiêu hao trong một lần thuấn di càng nhiều!
Điều này là tất nhiên, chỉ là không biết cần phải tiêu hao bao nhiêu linh lực có thể dùng được mấy lần.
Tô Trạch sờ cằm cảm thấy lát nữa nên thử xem sự tiêu hao của Thuấn Di để tránh sau khi thuấn di một nghìn mét tiêu hao quá nhiều linh lực của mình, như vậy thì không hay.
Trong nháy mắt, ánh mắt của hắn tập trung lại trên năng lực vừa mới xuất hiện.
Thuật Không Gian Thiết Cát?
Đây là năng lực mới gì đây?
Tô Trạch ít nhiều có hơi thắc mắc, thầm nghĩ có nên thử hay không, vừa hay lão Tuyết và sư phụ đều ở đây, chỗ nào không hiểu cũng có thể hỏi một chút.
Nói là làm liền, hắn đứng dậy cánh tay vẽ vào không gian trước mặt, khởi động năng lực thuật Không Gian Thiết Cát!
Răng rắc!
Chỉ trong chốc lát một vết nứt không gian hẹp dài xuất hiện!
Vết nứt dài khoảng một mét, rộng khoảng mười centimet, trong đó là hư không tối tăm vô tận, trống rỗng không có vật gì, không thể nhìn thấy bất cứ dấu vết sự sống nào!
Một nguồn lực hút khủng bố phát ra từ trong vết nứt không gian, cỏ xanh, cát đá trên mặt đất cùng với những loài bò sát như kiến vâng vâng, trong nháy mắt cơ thể bị xé toạt, hóa thành bột mịn bị vết nứt không gian nuốt chửng hết sạch!
Mày Tô Trạch khẽ giật, bên ngoài cơ thể bỗng phát ra một tầng kim quang chống chọi với sức cắn nuốt dọa người kia, đây mới bảo đảm bản thân bình yên vô sự.
Còn thực vật trên đất trống thì xui xẻo rồi, dường như chỉ trong vài giây đã biến thành một bãi đất trống nhẵn bóng.
Không chỉ như vậy, bùn đất trên mặt đất bắt đầu bong tróc ra lần lượt chui vào trong vết nứt không gian.
Nhưng thời gian vết nứt không gian kéo dài không lâu lắm, chỉ có năm giây sau đó thì tự khép lại biến mất.
Tất cả dường như chưa từng xảy ra, chỉ có vùng đất trống trải trên mặt đất mới có thể chứng minh sự việc vừa xảy ra.
Tô Trạch quan sát bên trong cơ thể, cảm nhận linh lực bản thân tiêu hao, khẽ nhíu mày.
Nếu so với năng lực Thuấn Di lúc mới bắt đầu, sự tiêu hao linh lực của thuật Không Gian Thiết Cát xấp xỉ năm lần.
Đương nhiên số lượng linh lực đan điền của Tô Trạch lúc đó và Tô Trạch lúc bấy giờ không giống nhau, hạt giống Long Tượng kích hoạt khác nhau, không thể đánh đồng hoàn toàn.
Cho dù là vậy.
Theo sự tiêu hao của thuật Không Gian Thiết Cát, ta chỉ có thể sử dụng liên tiếp trong khoảng chín mươi đến một trăm lần thôi!
Mày Tô Trạch lập tức nhíu chặt lại.
Sự tiêu hao này...quá lớn rồi!
Hơn nữa nói thật lòng, Tô Trạch vẫn chưa hiểu hết tác dụng cụ thể của cái thứ này.
Nếu chỉ có một vết nứt không gian vậy thì quá yếu rồi.
Cho dù không phải thiên kiêu mà đổi lại một Kim Đan bình thường, sau khi bộc phát linh lực bảo vệ cơ thể đều có thể bình yên vô sự, quả thuật không có tác dụng lớn lắm.
Hơn nữa thời gian kéo dài chỉ có năm giây.
Trong thời gian năm giây, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đã sớm chạy ra khỏi tám trăm mét rồi!
Nào có thể để bản thân va vào vết nứt không gian chứ!
Tô Trạch nhất thời lắc đầu thở dài, hai trăm vạn tu vi, thiếu máu!
Chân mày hắn nhíu lại thầm hối hận lại không hề phát hiện Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Đạo đã xuất hiện ở trước mặt.
Vẻ mặt của hai cường giả Hợp Đạo này có hơi kinh ngạc nhìn Tô Trạch ở trước mắt.
Qua một lúc lâu Tô Trạch mới chú ý đến hai cái bóng trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhất thời bị vẻ mặt của Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Đạo dọa hết hồn.
“Sao, sao vậy?”
Ánh mắt Tuyết Lệ Hàn giống như đốm lửa lơ lừng chập chờn, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của Tô Trạch buồn bã nói:
“Tên nhóc ngươi, ta thật muốn cạy đầu của ngươi ra xem não ngươi trông như thế nào!”
Tô Trạch cảm thấy da đầu chợt lạnh, vô thức che đầu lại.
“Được rồi, đừng chọc hắn nữa.” Lữ Tranh Đạo phất tay, sau đó quay lại nhìn Tô Trạch nói: “Vừa nãy là vết nứt không gian? Ngươi nắm giữ năng lực cắt không gian?”
Tô Trạch gật đầu, để tránh cho quá dọa người nói: “Lúc đầu vừa mới lĩnh ngộ đạo tắc thì đã biết rồi, chỉ là vẫn chưa dùng đến.”
Sức mạnh đạo tắc trừ phi thi triển ra hết toàn bộ, nếu không cho dù là Hợp Đạo cũng không thể nhìn ra tình hình nắm bắt cụ thể.
Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Cung gật đầu, liếc nhìn nhau cảm thán không thôi.