Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 323 - Chương 323: Ta Chỉ Dùng Trăm Triệu Phần Lực (2)

Chương 323: Ta chỉ dùng trăm triệu phần lực (2) Chương 323: Ta chỉ dùng trăm triệu phần lực (2)

Theo thời gian trôi qua, những người khác dần dần đến đông đủ.

Tinh thần diện mạo của đám thiên kiêu đều xảy ra biến hóa cực lớn, song song đó khí thế có chút tương tự với thiên kiêu tộc Huyết Thần.

Mấy người vừa gặp nhau, lập tức trò chuyện đến khí thế ngất trời.

Phần lớn đều là những chuyện bọn họ gặp phải khi rèn luyện bên ngoài, có mạo hiểm, có chém giết, cũng có kỳ ngộ.

Không lâu sau.

Mọi người gần như đều im miệng cùng lúc, quay đầu nhìn lại, tiếp đó chợt thấy được một luồng kim quang từ trên trời hạ xuống, kim quang tiêu tán, lộ ra Tô Trạch bên trong.

Nhìn thấy Tô Trạch xuất hiện, phản ứng của Diệp Thanh không thể bảo là không nhanh, hóa thành một luồng ánh sáng chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Tô Trạch.

Tô Trạch cau mày lại, nhìn chằm chằm Diệp Thanh.

Vừa nãy tốc độ của hắn nhanh đến kinh người, cũng sắp đuổi kịp tốc độ mình toàn lực phát động Thiên Bằng Phù Dao quyết.

Nếu như đoán không lầm, đây chính là năng lực có được khi Diệp Thanh nắm giữ đạo tắc.

Tốc độ tăng lên sao?

Tô Trạch nhếch miệng, lộ ra nụ cười thản nhiên.

Tốc độ cực hạn, phối hợp với ưu thế trời sinh là sức lực to lớn, giỏi quyền pháp của Diệp Thanh, ngược lại có thể phát huy ra uy lực rất lớn nha!

Chỉ là, dù Diệp Thanh có tự tin như thế nào đi nữa, thực lực tăng lên như thế nào đi nữa, cuối cùng ở trên phương diện lực lượng và tốc độ cũng không thể nào vượt qua mình!

Không nói đến lực lượng thân thể kinh khủng kia, chỉ mỗi chân khí hùng hậu trong đan điền thôi, một khi bộc phát ra, hoàn toàn có thể đánh Diệp Thanh thành đầu heo!

“Trạch ca, đợi một lát chúng ta tận lực đặt trọng điểm ở trên đạo tắc thôi được không? Còn có Tiểu Thanh các nàng tốt nhất cũng đừng xuất chiến, một mình ngươi lên là được.”

Diệp Thanh đi đến bên cạnh Tô Trạch, thấp giọng nói ra, sau đó giơ ba ngón tay lên.

“Ba phần!”

“Cái gì?”

Tô Trạch có hơi không hiểu Diệp Thanh có ý gì, nghi ngờ hỏi lại: “Cái gì mà ba phần?”

Diệp Thanh thấp giọng đáp: “Ba phần lực! Trạch ca, tốt nhất ngươi ra ba phần lực thôi là hoàn mỹ rồi.”

Sắc mặt Tô Trạch biến thành màu đen, suy nghĩ một chút, cuối cùng giơ ngón trỏ lên.

“Một phần lực! ?” Diệp Thanh sững sờ một phen, sau đó sắc mặt chợt đỏ lên, biểu tình biến ảo, từ sâu trong cổ họng bật ra một câu nói, “Trạch ca, trượng nghĩa!”

Sâu trong lòng hắn, trào ra một dòng nước ấm.

Vẫn là Trạch ca hiểu ta mà!

Biết ta chẳng qua chỉ khoe khoang một chút thực lực bây giờ với mấy người Lữ Cảnh Long kia thôi, không phải thật sự muốn khiêu chiến hắn, thậm chí còn người lớn không chấp nhặt trẻ nhỏ, chỉ nguyện ý dùng một phần lực mà thôi!

Đây hoàn toàn chỉ vì phối hợp với mình mà!

Hốc mắt Diệp Thanh đều không nhịn được mà đỏ lên, miệng ấp úng lên tiếng: “Trạch... Trạch ca.”

Tô Trạch có hơi không giải thích được, nhìn Diệp Thanh một cái, cũng không nói gì nhiều.

Vừa nãy ý hắn là sẽ sử dụng trăm phần trăm thực lực!

Sẽ không nương tay, để cho cái thằng cha chỉ biết khoe khoang này chớ bành trướng như vậy.

Nhưng mà... hình như Diệp Thanh đã hiểu lầm ý mình rồi?

Không quản được nhiều như vậy, Tô Trạch tung người nhảy lên, xuất hiện ngay trên đài diễn võ.

Không thể bại lộ đạo tắc hệ Lôi, đó là ngạc nhiên mừng rỡ mình để lại cho đối thủ sau này.

Chỉ có thể dùng một chút đạo tắc không gian, nhìn thử xem tác dụng của Không Gian Tù Lung kéo dài được bao lâu, cùng với mức độ tiêu hao linh lực ra sao.

Hôm nay chuột bạch tự đưa đến cửa, hiển nhiên không dùng thì phí.

Diệp Thanh hít sâu một hơi, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên trịnh trọng hơn.

Đây là lần đầu tiên hắn so tài với Tô Trạch ở trước mặt mọi người, nhất định phải biểu hiện tốt một chút!

Trạch ca đã vô cùng trượng nghĩa chỉ dùng một phần lực, mình cũng không thể làm mất danh tiếng!

Để cho tất cả người xem bên dưới biết được, trình độ khống chế đạo tắc của Diệp Thanh ta kinh khủng đến nhường nào!

Bước chân Diệp Thanh lóe lên, nối gót Tô Trạch xuất hiện trên đài diễn võ.

Diệp Thanh xuất hiện ở trước mặt Tô Trạch, nhìn Tô Trạch với vẻ cực kỳ trịnh trọng.

Hắn là người thứ nhất trong số thiên kiêu chính thức giao đấu với Tô Trạch.

Mặc dù phần lớn đều không biết.

Nhưng Diệp Thanh lại rất rõ sức mạnh của của Tô Trạch.

Từ sau khi hắn gặp được Tô Trạch, thì dường như có một ngọn núi xuất hiện trên con đường tu hành của hắn.

Ngọn núi cao ngất trời, lúc nào cũng nhắc nhở Diệp Thanh rằng còn có một người lợi hại như vậy!

Hắn coi đây là mục tiêu tu hành của mình, không ngừng phấn đấu, nhằm có thể đuổi kịp bóng lưng kia.

Nhưng khi nhìn vào sự tiến bộ của bản thân, lòng Diệp Thanh càng lúc càng cay đắng.

Hắn tiến bộ, nhưng Tô Trạch còn tiến bộ nhanh hơn!

Nhất là sau khi nhìn thấy năng lực điều khiến đạo tắc của Tô Trạch, lòng hắn càng thêm phức tạp, có một cảm giác khó nói thành lời.

Từ đó, hắn ra ngoài tập luyện đều yêu cầu người hộ đạo rời đi, chỉ khi đi đường mới cần sự giúp đỡ của người hộ đạo.

Ngoài đó ra, thì tất cả đều dựa vào bản thân!

Chém giết, không ngừng chém giết!

Có những lần Diệp Thanh rơi vào tình thế nguy hiểm đến tính mạng!

Nhưng cuối cùng hắn vẫn toàn mạng trở về, thực lực tăng vượt bậc, hơn nữa còn lĩnh ngộ được đạo tắc.

Mặc dù vậy, Diệp Thanh không có chút tự tin nào là mình có thể đánh bại Tô Trạch!

Thực lực càng mạnh, hắn càng có thể cảm nhận được sự thâm sâu khó dò của Tô Trạch!

Hôm nay, đứng trước mặt Tô Trạch, trở thành đối thủ của Tô Trạch, Diệp Thanh rất muốn biết rốt cuộc khoảng cách giữa hắn và Tô Trạch là bao xa.

“Trạch Ca, ngươi ra tay hết sức đi, không cần kiêng dè gì cả!”

Diệp Thanh trầm giọng hét lên, dáng vẻ rất là nghiêm túc.

Tô Trạch ngược lại hơi kinh ngạc, cảm giác tên tiểu tử này hoàn toàn không giống trước kia nữa!

Sau đó, vẻ mặt của hắn nghiêm túc trở lại, nghiêm túc gật đầu, nói: “Yên tâm, ta sẽ dùng hết sức mình!”

Nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Tô Trạch, Diệp Thanh vừa dâng lên lý tưởng hào hùng liền trấn động, cẩn thận dùng thần niệm truyền âm nói: “Hay là khống chế xuống một chút, năm phần thôi đi, nhiều hơn ta sợ bị đánh chết mất….”

Tô Trạch nghe xong thì khóe miệng hơi giật, nhẫn nhịn rồi trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của Diệp Thanh, trầm giọng nói: “Bớt nói nhảm, bắt đầu đi!”

Lời còn chưa dứt, hai mắt Tô Trạch hiện lên tia sáng nhàn nhạt, thân hình lóe lên, không tiếng động đột nhiên xuất hiện sau lưng Diệp Thanh!

Bình Luận (0)
Comment