Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 325 - Chương 325: Ứng Dụng Của Không Gian Tù Lung

Chương 325: Ứng dụng của Không Gian Tù Lung Chương 325: Ứng dụng của Không Gian Tù Lung

Tất cả mọi người đều biết năng lực đạo tắc không gian của Tô Trạch ban đầu là Thuấn Di!

Hiện giờ lại có thể tạo ra vứt nứt không gian, đương nhiên là độ khống chế đạo tắc được nâng cao hơn rất nhiều, nắm giữ năng lực mới!

Nhưng từ khi mình hỏi Tô Trạch đến bây giờ mới bao lâu?

Diệp Thanh quả thực là không nghĩ ra, đắc ý trong lòng trong nháy mắt biến mất hơn một nửa!

Bỗng nhiên, bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó.

Cách đây không lâu, Trạch ca vẫn chưa nắm vững được năng lực mới, nhưng bây giờ lại có khả năng tạo ra khe nứt không gian.

Nói cách khác, lúc trước Trạch ca phải gần 5%, hiện giờ có năng lực mới, chứng minh chỉ là vừa mới đột phá mốc 5% mà thôi!

Ta nắm vững đạo tắc đến bây giờ còn chưa tới một tháng, mà Trạch ca lại có tới mấy tháng!

Tính tổng thời gian thì tốc độ tiến bộ của mình nhanh hơn nhiều so với Trạch ca!

Vẻ mặt cứng ngắc của Diệp Thanh đột nhiên thả lỏng một chút rồi thở ra một hơi, nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt lần nữa!

Khe nứt không gian phân bố khắp đài diễn võ, tất nhiên là có thể cản trở tốc độ, nhưng cũng sẽ không quá chậm, phối hợp với quyền pháp của mình, uy lực vẫn cực kỳ mạnh!

Không thấy vừa rồi đã đánh Trạch ca lùi lại mấy chục bước sao!

Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tư Diệp Thanh trở nên sống động.

Tự tin trở lại!

“Trạch ca, không tệ nha! Cách mấy tháng rốt cuộc cũng nắm được năng lực đạo tắc thứ hai!”

Aizz, tiểu đệ đây, khống chế đạo tắc đến bây giờ vẫn luôn bị kẹt trước cửa 5%, mãi mà không thể tiến vào, quả thực là làm mất mặt thiên kiêu Nhân tộc ta!”

Diệp Thanh lại lắc đầu thở dài rồi lại thở dài một hơi, vẻ mặt rầu rĩ, sâu trong đáy mắt lại có chút đắc ý không che dấu được!

Tô Trạch nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, lại nghe được lời hắn nói, làm sao có thể không nghe hiểu ý của Diệp Thanh là gì.

Thằng nhóc này... Có phải ở bên ngoài bị người ta đánh hỏng đầu rồi không?

Nếu không sao lại thích tìm đường chết như thế?

Cứ tiếp tục như vậy cũng không được, Diệp Thanh quá thả mình rồi, nếu như lấy tâm tính hiện giờ đi tham gia đại hội Vạn tộc thì nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn!

Vì để tốt cho Diệp Thanh, cũng là vì để cho thành tích của Nhân tộc tốt hơn. Tô Trạch cảm thấy mình cần phải thức tỉnh Diệp Thanh, khiến hắn biết vì sao hoa lại đỏ như vậy!

Nghĩ tới đây, khí thế Tô Trạch đột nhiên biến đổi, chuẩn bị sử dụng năng lực thứ ba!

Dưới sân.

Đám thiên kiêu đều đang nhìn chằm chằm trận đấu trên đài, lúc này đột nhiên cảm giác thân thể lạnh lẽo, có một loại dự cảm không rõ dâng lên trong lòng.

Phượng Khánh nhìn Diệp Thanh, có chút lo lắng nói: “Diệp Thanh hắn... Có phải não bị lừa đá rồi không? Sao dám châm biếm Trạch ca trước mặt mọi người?”

“Bành trướng chứ sao, đơn giản thôi, trong mấy người chúng ta chỉ có Diệp Thanh là gây chuyện nhiều nhất, có khả năng tìm đường chết nhất, hiện giờ lại bắt đầu tìm đường chết đây thôi?”

Lữ Cảnh Long nhún vai, cười nói: “Cứ xem đi, mặc dù tính tình Trạch ca tốt, nhưng Diệp Thanh lần này cũng thảm, ta cược một ngàn thượng phẩm linh thạch, hắn kiên trì không được ba phút!”

“Ba phút?”

Đỗ Dao hơi nhíu mày, thản nhiên nói: “Có phải... Quá đề cao hắn rồi không?”

“Cũng đúng, vậy ta cược Diệp Thanh chống đỡ không quá một phút!”

Phượng Khánh lập tức nói.

...

Cùng lúc đó.

Nụ cười trên mặt Diệp Thanh càng lúc càng sáng lạn, nhìn Tô Trạch rồi cười nói: “Trạch ca, vừa rồi chỉ là món khai vị, ta sắp nghiêm túc rồi!”

Nhìn nụ cười tràn ngập tự tin, Tô Trạch mỉm cười rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Vẻ mặt Diệp Thanh nghiêm túc, một sự chuyển động nhàn nhạt từ trong cơ thể lưu truyền ra.

Ánh sáng xanh chói lọi xuất hiện, hiện lên trên nắm đấm của Diệp Thanh, linh lực mạnh mẽ dâng trào, hiển nhiên là muốn dốc hết toàn lực!

“Ta đến đây! Trạch ca, xem tốc độ cực hạn của ta!”

Trong nháy mắt, Diệp Thanh hét lên một tiếng rồi giơ hai nắm đấm lên, ánh sáng xanh bùng nổ, muốn trực tiếp giết đến trước Tô Trạch!

Tuy nhiên.

Một giây sau.

Diệp Thanh ngây ngẩn cả người, không chỉ có hắn mà tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Chỉ nhìn thấy cả người Diệp Thanh phát sáng trên đài diễn võ, giống như là một ngọn đuốc hình người, chiếu sáng cả tòa diễn võ quán.

Năng lượng nồng đậm đến cực điểm hội tụ trên quả đấm của hắn, ẩn chứa lực lượng bộc phát khủng bố.

Nhưng đó không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là sau khi Diệp Thanh rống to một tiếng, thân thể cũng không di chuyển!

Mà là ở lại tại chỗ, không hề nhúc nhích chút nào!

Tình huống gì vậy!?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc sợ hãi, trong lúc nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Diệp Thanh đỏ lên, có một loại cảm giác không được tự nhiên nói không nên lời, giống như... Giống như mình bị trói buộc tại chỗ, cho dù dùng sức như thế nào cũng không thể di chuyển!

Rõ ràng linh lực đang vận chuyển, bước chân đang di chuyển, nhưng vẫn không thể tiến lên!

Một loại cảm giác nghẹn khuất dâng lên trong lòng, hai mắt Diệp Thanh đỏ lên, thở hổn hển, cảm giác mình giống như biến thành một người thực vật.

Tô Trạch cười ha hả, luôn chú ý tới việc tiêu hao linh lực.

Không giống như khe nứt không gian, Không Gian Tù Lung là một năng lực bền vững!

Nói cách khác, chỉ cần năng lực Tô Trạch đủ, linh lực đủ dùng là có thể giữ cho Không Gian Tù Lung hoạt động, giam cầm đối phương, làm cho tọa độ không gian của họ bị khóa lại!

Đây là một ứng dụng của quy tắc.

Rất huyền bí, chính bản thân Tô Trạch cũng không rõ nguyên lý vận chuyển của Không Gian Tù Lung.

Khả năng này gọi là bug, nhưng cũng có nhược điểm.

Lồng giam có một điểm giới hạn, một khi đối phương bộc phát ra năng lượng vượt qua điểm giới hạn thì Không Gian Tù Lung sẽ nổ tung.

Hiện giờ Diệp Thanh không rõ tình huống, cũng không hiểu rõ Không Gian Tù Lung nên hiển nhiên là không có cách nào thoát ra.

Trên mặt Tô Trạch hiện ra nụ cười hiền lành, hào quang trong tay chợt lóe, một cây gậy trúc xuất hiện.

Hắn chậm rãi ung dung đi lên phía trước, không để ý đến biểu cảm hoảng sợ của Diệp Thanh, ánh sáng màu vàng kim lan tỏa trên cây gậy trúc, đánh về phía Diệp Thanh!

Keng!

Trong lúc đó, một tiếng va chạm giữa vàng và sắt vang lên.

Hiển nhiên, Diệp Thanh cũng có công pháp hộ thể, hơn nữa tu luyện cũng không tệ lắm.

Tô Trạch nhướng mày, nhất thời gia tăng lực lượng, đánh vỡ nát linh lực hộ thể của hắn.

Một khắc sau, gậy trúc lập tức đánh lên người Diệp Thanh, phát ra một tiếng nặng nề, giống như là đánh vào trên người một con heo chết.

Bình Luận (0)
Comment