Trên thực tế, Diệp Thanh bây giờ thực sự không khác gì một con lợn chết.
Hắn nhận thức được chuyện gì đang xảy ra!
Năng lực thứ ba của đạo tắc!
Chỉ khi khả năng điều khiển đạo tắc đạt hơn mười phần trăm, thì mới có thể có được ba loại năng lực khác nhau của đạo tắc!
Diệp Thanh... cạn lời rồi.
Thực sự cạn lời rồi.
Rốt cuộc thì là sao chứ?
Trạch ca làm thế nào... làm thế nào mà đột nhiên lại nắm được sức mạnh của năng lực thứ ba của đạo tắc?
Không phải hắn vừa mới thành thạo năng lực thứ hai cách đây không lâu sao!?
Không phải là tốc độ tiến bộ chậm hơn nhiều so với mình sao?
Diệp Thanh nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu nổi Tô Trạch đã làm như thế nào!
Hắn rơi vào trong những suy nghĩ sâu đến mức quên mất rằng bản thân đang bị đánh!
Bụp!
Bốp!
Keng!
Tô Trạch cầm một cây gậy trúc, thể hiện mười tám thế võ, điên cuồng mà đập một trận vào mặt Diệp Thanh.
Hắn ra tay không chút nể nang, nhưng vẫn có thể khống chế được cường độ, chỉ hạn chế ở việc bị thương ngoài da, nhưng mà cảm giác đau đớn vẫn vô cùng lớn!
Rất nhanh sau đó, những mảng xanh tím đã xuất hiện trên khuôn mặt điển trai của Diệp Thanh, đôi mắt của hắn cũng biến thành mắt gấu trúc, một vết máu chảy ra từ khóe miệng.
Nếu không phải do cơ thể của cường giả Kim Đan mạnh mẽ, thì răng của hắn đã rụng vài cái!
Tô Trạch biết rằng Diệp Thanh là người thích thể diện, chú trọng hình ảnh của bản thân nhất.
Vậy nên cố tính chọn mấy vị trí dễ thấy để để đánh, ra tay khá tàn nhẫn, tốc độ rất nhanh.
Cuối cùng, Diệp Thanh cũng lấy lại tinh thần, hốt hoảng mà nhìn về phía Tô Trạch, sau đó nhìn thấy một nắm đấm nhanh chóng phóng to trong tầm mắt của mình.
Bụp!
Cùng lúc đó, Tô Trạch giải Không Gian Tù Lung.
Diệp Thanh bay ngược ra ngoài, ánh mắt tối sầm, nghiêng đầu, hôn mê.
Trên nắm tay của Tô Trạch, một vòng kim quang nhàn nhạt từ từ biến mất.
Trong cú đấm vừa rồi, hắn dùng một chút lực, làm cho Diệp Thanh bất tỉnh.
Dưới sân.
Im lặng, im lặng đến chết người.
Đối với nhiều người, trận chiến này kết thúc rất nhanh.
Không có chiến đấu dữ dội, không có các loại kỹ năng huyễn khốc làm người ta lóa mắt.
Chỉ có Diệp Thanh thể hiện một chút tốc độ cực cao, đi quanh đài diễn võ vài vòng, sau đó xuất hiện nhiều vết nứt đen như mực đáng sợ.
Sau đó sắc mặt của Diệp Thanh thay đổi, lúc thì ủ rủ lúc thì ngạc nhiên, như thể bị điên.
Tiếp sau đó, Diệp Thanh như thể thật sự bị ngu, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn mãi cũng không biết là đang làm gì, vẻ mặt như bị táo bón!
Sau đó lại là một trận đánh khiến người ta không thể nào nhìn thẳng.
Diệp Thanh có lẽ thực sự ngu luôn rồi, đứng yên một chỗ cho người ta đánh, hai mắt vô hồn, cảm giác như bị thiểu năng...
Nhưng đối với những thiên kiêu và những người có chút thực lực, tất nhiên là có thể nhìn ra được!
Lại là một năng lực đạo tắc hoàn toàn mới!
Khả năng kiểm soát không gian đạo tắc của Tô Trạch ít nhất là mười phần trăm!
Đối với nhiều cường cường giả Nguyên Anh thì cũng chỉ ở trình độ này, hoặc có thể cao hơn một chút, nhưng chắc chắn không cao hơn bao nhiêu!
“Cái này... Khả năng khống chế đạo tắc của Trạch ca cao như vậy sao? Không phải nói là lúc trước rất thấp sao?” Phượng Khánh há hốc mồm, có chút không thể tin được mà nhìn về Tô Trạch trên đài.
“Không rõ nữa.” Đỗ Dao lắc đầu, “Trước đây thực sự không cao, có lẽ đã tăng lên trong một tháng này…”
“Chuyện này làm sao có thể chứ!?”
Có một thiên kiêu hét lên, rõ ràng là rất khó để chấp nhận kết quả này.
Tuy nhiên, sự thật không thể chối cãi đang ở ngay trước mắt, thứ mà Tô Trạch vừa thể hiện chính là loại năng lực đạo tắc thứ ba!
Trình độ khống chế đạo tắc là điều không cần bàn cãi!
Tất cả các thiên kiêu đều ngước nhìn Tô Trạch, đột nhiên cảm thấy dáng người của hắn dần cao lên, càng ngày càng cao, biến thành một bóng người cao đến chạm vào bầu trời, chỉ có thể khiến cho người ta ngửa mặt trông lên.
Thật mạnh, thật mạnh để cho người khác hoàn toàn là không nghĩ đến việc đánh bại và vượt qua mình!
Tất nhiên là ngoài kẻ tự mình tìm đến cái chết.
Ánh mắt của mọi người đều quét qua Diệp Thanh đang nằm ngửa, đáy mắt hiện lên một tia thương hại, cùng một chút vui mừng khôn cùng!
May là bản thân đã không bàn luận với Trạch ca trước!
Nếu không, người nằm trên mặt đất có thể chính là mình!
Tuy nhiên, ngay khi bọn họ nghĩ rằng mình đã tránh được một kiếp.
Trên đài diễn võ, Tô Trạch đột nhiên quay người lại nhìn về phía bọn họ, cười nhẹ nói: “Tiếp theo.”
Phượng Khánh: “???”
Lữ Cảnh Long: “???”
Mọi người: “???”
“Nói ngươi đó, Lữ Cảnh Long, nhanh lên!” Tô Trạch nhìn Lữ Cảnh Long, lập lại lần nữa.
Mặt của Lữ Cảnh Long tái mét.
Hắn muốn so tài, chứ không phải đi tìm ngược!
“Không... Không cần đâu Trạch ca, hôm nay ta vẫn có việc phải làm, nên sẽ không làm mất thời gian của ngươi, ngươi tìm Đỗ Dao đi, hoặc là Hà Tuyết Nhi cũng được, còn không thì Phượng Khánh cũng được luôn!”
Phượng Khánh vội vàng nói: “Ngươi đừng có nhảm, ta chưa bao giờ nói là muốn thách đấu với Trạch ca!”
Mấy người đua nhau mà từ chối, ngay cả Đỗ Dao cũng có chút bất an, tiến lại gần Hà Tuyết Nhi.
“Ngươi nói coi... hắn sẽ không đánh chúng ta như đánh tên đó Diệp Thanh đúng không?”
Hà Tuyết Nhi nghĩ một lúc, khẽ lắc đầu: “Chắc là sẽ không nhỉ?”
“Chắc là?” Khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Dao càng tái nhợt hơn.
Tô Trạch thấy mấy người chậm chạp không chịu lên, nên dứt khoát chủ động bước xuống.
Đồng thời, Không Gian Tù Lung được kích hoạt!
Hắn đang thử giam giữ nhiều mục tiêu cùng một lúc!
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Tô Trạch khẽ cau mày.
Đồng thời khóa chặt nhiều mục tiêu, tốc độ tiêu hao linh lực rất nhanh, cách xa với trình độ của chồng lên nhau, là trực tiếp bắt đầu tăng lên nhiều lần!
Mặc dù linh lực của hắn hùng hậu một cách đáng sợ, nhưng một khi số lượng người quá đông, thì sẽ không tồn tại được lâu.
Nhiều nhất là... vài giờ!
Ban đầu khống chế một mình Diệp Thanh, Tô Trạch có thể giam cầm hắn trong một ngày một đêm.
Nhưng giờ thời gian đã bị rút ngắn đáng kể!
Không tốt lắm, cái giá phải bỏ ra vẫn còn quá cao!
Tô Trạch khẽ lắc đầu, hạt giống Long Phượng rung lên, tuôn ra một dòng năng lượng thuần khiết, ngay lập tức bù đắp cho sự thiếu hụt vừa rồi.