Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 336 - Chương 336: Diệp Thanh Lại Bùng Nổ, Liên Thủ Giết Nguyên Anh? (2)

Chương 336: Diệp Thanh lại bùng nổ, liên thủ giết Nguyên Anh? (2) Chương 336: Diệp Thanh lại bùng nổ, liên thủ giết Nguyên Anh? (2)

Còn Hắc Đản trước sau vẫn là một cây củi mục.

“Tên: ???”

“Thực lực: Cấp D cao giai.”

“Huyết mạch đặc thù: Huyết mạch Huyền Vũ 0.85%!”

“Kỹ năng: Thuật Niết Bàn Trường Sinh, Nhất Kích Tất Trúng (thực lực ngang hàng)!”

Cho đến bây giờ, Tô Trạch vẫn không biết rốt cuộc Hắc Đản là loài vật gì, thậm chí chính nó cũng không biết.

Phương diện huyết mạch vẫn giữ vững khuynh hướng giảm xuống, không biết lúc nào nó mới đi lên.

Kỹ năng cũng vô dụng như thế, thuật Niết Bàn Trường Sinh gì đó nghe có vẻ rất mạnh, nhưng đoán chừng nó không phải thủ đoạn công kích.

Mà “Nhất Kích Tất Trúng” nghe có vẻ mạnh kia, trước đây miễn cưỡng cũng coi là khá, có giúp tăng lực chiến đấu của Hắc Đản lên một tí nhưng không được coi là quá cao!

Nói tóm lại, Hắc Đản là linh thú cùi bắp nhất trong ba linh thú khế ước của Tô Trạch.

Thứ nổi bật duy nhất của nó đó là năng lực sinh tồn.

Vỏ trứng của nó cứng đến mức khiến người ta giận đau gan, Tô Trạch từng dùng Trảm Tiên kiếm chém mấy lần, kết quả Hắc Đản vẫn lông tóc không tổn thương, còn kiếm linh suýt nữa đã nổi giận.

Tô Trạch vỗ Hắc Đản, bất đắc dĩ nói: “Hắc Đản ơi Hắc Đản, khi nào ngươi mới chui ra khỏi trứng chứ?”

Bỗng nhiên, vẻ mặt hắn biến thành hoảng sợ: “Chẳng nhẽ… chẳng nhẽ ngươi là thai chết?”

Hắc Đản: “…”

Nó không nói một lời, xoay người bay đến bên cạnh kiếm linh, tinh thần lực dao động hình như đang tố cáo.

Tô Trạch mỉm cười, Hắc Đản có thể là linh thú lớn tuổi nhất nhưng nó lại giống như một học sinh tiểu học, hở chút là lại mách lẻo, thật khiến người ta khinh thường!

Nhưng hắn nhanh chóng thư thái, nở nụ cười trên môi và nói với kiếm linh và ba linh thú: “Được rồi, dọn dẹp chút đi, chuẩn bị lên đường. Lần này chúng ta ra ngoài sợ là phải mất một khoảng thời gian mới có thể quay về, nghe nói đại hội Vạn tộc chuyến này kéo dài rất lâu, có thể mất khoảng hai tháng!”

Họ nhanh chóng sắp xếp xong mọi thứ.

Tô Trạch bay ra từ trên ban công, dùng thần niệm đóng kín cửa sổ, lúc này mới xoay người đi đến nơi tập hợp.

Hôm nay, Học viện Chân Long rất đông người.

Từng luồng khí tức mạnh mẽ lan tỏa khắp bầu trời, Nguyên Anh có mặt khắp nơi, cường giả Hóa Thần cũng không còn hiếm gặp.

Có cả cường giả trong kinh đô và cường giả đến từ những nơi khác.

Có người đến từ học việc lớn, cũng có người đến bảy gia tộc lớn.

Con cái muốn tham gia đại học Vạn tộc, vì vậy người nhà của bọn họ đương nhiên phải có mặt.

Tô Trạch bay rất nhanh, hắn ở trên không trung liếc nhìn một cái, sau khi nhìn vài vị trí và phát hiện Diệp Thanh thì nhanh chóng bay đến đó.

Một số người rõ ràng rất phấn khích, một số còn lộ vẻ hơi hồi hộp, ngay cả một ít thiên kiêu không hay nói chuyện cũng bắt đầu từ từ lên tiếng.

Tô Trạch chào bọn họ xong thì không nói gì thêm.

Diệp Thanh đã hoàn toàn bình thường trở lại, cứ lải nhải không ngừng.

“Lần này, nếu sau khi chúng ta đi vào mà không bị đảo lộn vị trí, chúng ta có hành động cùng với nhau không?”

Mọi người nghe hắn hỏi xong thì im lặng suy nghĩ.

Phượng Khánh khẽ nhíu mày, trầm giọng trả lời: “Nếu hành động cùng nhau, người càng nhiều thì chẳng phải thu hoạch của chúng ta càng giảm xuống rất nhiều hay sao? Đến lúc đó chúng ta không thăng cấp được thì làm sao bây giờ?”

“Ngươi ngu quá!”

Diệp Thanh khẽ mắng một tiếng mới nói tiếp: “Viện trưởng Trương đã nói rồi, sinh linh càng mạnh thì càng chứa nhiều mảnh vỡ đạo tắc!

Đến lúc đó chúng ta liên thủ với nhau chống lại những sinh vật mạnh mẽ đó, như vậy chẳng phải thu hoạch được nhiều hơn à?

Chẳng phải nó tốt hơn việc chúng ta hành động một mình và mỗi lần chỉ thu hoạch được một ít hay sao?

Phượng Khánh ngươi nói xem, nếu hiện tại ngươi ra tay thì có thể giết chết đối thủ có cảnh giới gì?”

“Kim Đan hậu kỳ hoặc đỉnh phong, chênh lệch giữa Nguyên Anh cảnh và Kim Đan cảnh quá xa, rất khó giết chết đối thủ vượt cấp, nhưng nếu chống cự mấy chiêu thì vẫn có thể, nhưng sau mấy chiêu thì nhất định phải tìm đường chạy trốn.”

Phượng Khánh suy tư một lát.

Diệp Thanh vỗ tay một cái: “Thế thì không được! Hơn nữa trong thế giới Đạo Diễn, bất kể yêu thú hay những sinh vật khác đều có thực lực mạnh hơn sinh vật ở đại thế giới của chúng ta một chút!

Trong cơ thể chúng lại có mảnh vỡ đạo tắc nên nhất định thực lực của chúng được gia tăng, vì thế không dễ đối phó như vậy, lúc đó không chừng ngay cả Kim Đan hậu kỳ, ngươi cũng không giết được!”

Diệp Thanh vừa nói thì càng phấn kích hơn, khuôn mặt không giấu nổi sự kích động, nhanh chóng nói tiếp:

“Đến lúc đó chúng ta trực tiếp hợp lực chống lại những cường giả Nguyên Anh cảnh kia!

Chỉ cần giết được một người thì chẳng phải thu hoạch nhiều hơn so với giết một Kim Đan cảnh hay sao?”

Đỗ Dao đứng bên cạnh hơi nhíu đôi mày xinh đẹp lại, thản nhiên nói: “Nguyên Anh cảnh không dễ đối phó như Kim Đan cảnh, không chỉ linh lực cách nhau rất xa, mà mấu chốt còn chênh lệch về thần hồn nữa!

Phạm vi thần niệm của bọn họ rất rộng, một khi phát hiện ra chúng ta và xuất động hồn binh, chỉ cần thần hồn hơi yếu hơn một tí thì sẽ bị tàn phá thẳng thừng!”

Diệp Thanh bật cười: “Ngươi thì biết cái gì, ngươi quên chúng ta có người nào sao?

Trạch ca đó!

Hồn binh của hắn đã sắp đến đại thành! Có thể sánh ngang với Nguyên Anh cảnh!

Trạch ca đảm nhận vị trí chủ lực, thu hoạch lớn nhất, chúng ta đánh trợ công nên sẽ lấy ít hơn, nhưng chẳng phải mảnh vỡ đạo tắc trong cơ thể Nguyên Anh cảnh ngang với mười mấy sinh vật Kim Đan cộng lại sao?

Nói tóm lại, chúng ta vẫn có lời!”

“Ngươi không hiểu người càng nhiều thì thực lực càng nhiều sao?

Ngươi phải biết đạo lý dễ hiểu như vậy chứ?

Nếu chúng ta cùng ra tay thì nguy hiểm sẽ được giảm đến mức tối thiểu, lại có thu hoạch, hơn nữa còn được đánh với Nguyên Anh, chẳng phải rất vui à?”

Diệp Thanh hỏi liên tục.

Lữ Cảnh Long nghe vậy thì cười nhạo: “Còn muốn đánh với Nguyên Anh, ta thấy người đánh với Nguyên Anh chính là Trạch ca đúng chứ?”

Diệp Thanh liếc mắt sáp tới gần Tô Trạch, hắn khẽ nói: “Trạch ca, ngươi đưa ra ý kiến xem, kế hoạch này của ta thế nào?”

“Để nói sau.”

Tô Trạch lắc đầu, không nói đồng ý với kế hoạch này hay không.

Nhưng lúc này có một thiên kiêu nhìn thoáng qua mọi người rồi nói nhỏ: “Trạch ca, Diệp Thanh, ta muốn hành động một mình trong đại hội Vạn tộc lần này, hôm qua sư phụ ta đã truyền lời mong ta cố gắng hành động một mình, như vậy mới có thể rèn luyện bản thân tốt hơn!”

Bình Luận (0)
Comment