Hắn vừa mở đầu thì lập tức có ba, bốn người gật đầu lên tiếng, họ cũng muốn hành động một mình.
Có người được sư phụ Hợp Đạo yêu cầu, có người lại tự mình muốn thế.
Vẻ mặt Diệp Thanh suy sụp, biết kế hoạch của mình hơn phân nửa không thể thực hiện.
Cuối cùng Hà Tuyết Nhi đứng ra nói: “Mọi người đều có lý tưởng riêng của mình, cứ chú ý an toàn là được rồi.”
Mọi người rối rít gật đầu, điều này là tất nhiên, còn mạng mới có tương lai, nếu cả mạng cũng mất thì thiên tài hay không cũng không dùng được.
Lúc này.
Người ở quảng trường càng ngày càng nhiều, tất cả thí sinh đã có mặt đầy đủ.
Một dải cầu vồng xuất hiện ở chân trời phía xa và đang bay nhanh đến bên này, chớp mắt đã hạ xuống trước mặt mọi người.
Người dẫn đầu chính là Trương Mục Chi, bên cạnh là một đám cường giả Hóa Thần, trông có vẻ đến từ Hiệp hội Người tu luyện.
Ngoài ra còn có cả cường giả đại diện cho các bộ phận quan trọng trong liên minh đều có mặt.
Hơn nữa còn có cường giả nghe danh mà đến, hoặc phụ huynh của thí sinh dự thi, cỡ khoảng một trăm cường giả Hóa Thần xuất hiện!
Từng luồng khí tức mạnh mẽ đến cực điểm tuôn ra, một loại khí thế ngất trời bùng lên từ Học viện Chân Long khiến bầu trời biến đổi liên tục, gió cuốn mây tan, mọi người trong kinh đô đều nhận ra động tĩnh bên này.
Hội trưởng lão của Liên minh, Hiệp hội Người tu luyện và đám người Trương Mục Chi lần lượt phát biểu theo thứ tự.
Nội dung đơn giản là làm rạng danh Nhân tộc, chú ý an toàn vân vân…
Tô Trạch không có hứng thú với tràng cảnh đó, chỉ nhìn chằm chằm sàn nhà phía trước và đếm số lượng hoa văn bên trên đến mức phát chán.
Bỗng nhiên, vẻ mặt hắn khẽ thay đổi.
Tô Trạch ngẩng đầu lên và nhìn về phía trời cao thì thấy hai bóng dáng đứng vững trên không trung, đang yên lặng nhìn xuống bên dưới.
Là Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Đạo.
Bọn họ che giấu hơi thở, dù tu sĩ Hóa Thần cũng không phát hiện ra bọn họ.
Hai ông lão đều sợ phiền phức, một khi đã hiện thân thì không thể im lặng xuống dưới, mà còn phải đón nhận sự ca tụng của mọi người.
Thật ra Tuyết Lệ Hàn rất sẵn lòng, nhưng Lữ Tranh Đạo lại không thích.
Hai cường giả Hợp Đạo nhìn thấy Tô Trạch ngẩng đầu thì đều nở nụ cười, chậm rãi gật đầu.
“Tên nhóc, nếu dám khiến ta mất thể diện thì ta sẽ chém chết ngươi.”
Tuyết Lệ Hàn cười híp mắt và truyền âm với hắn.
Sắc mặt Tô Trạch đen lại, tâm trạng tốt đẹp bị phá hủy hơn phân nửa!
Phụ huynh của người ta đều hỏi han ân cần, dặn dò các kiểu, nào là phải chú ý an toàn, an toàn đứng đầu, thứ hạng gì đó đều đứng thứ hai.
Lão này thì ngược lại, nếu mình biểu hiện không tốt thì muốn chém chết mình!
Lữ Tranh Đạo hừ lạnh một tiếng.
Đồ đệ của ta mà ngươi muốn chém chết thì chém chết sao?
Không để sư phụ chính thức ta đây vào mắt rồi?
Lữ Tranh Đạo lười phản ứng với Tuyết Lệ Hàn, ngược lại nhìn Tô Trạch và nở nụ cười dịu dàng, truyền âm với hắn:
“Đồ nhi à, ta không cần nói thì ngươi cũng biết đại hội Vạn tộc lần này quan trọng bao nhiêu, cũng như nó quan trọng thế nào đối với con đường tương lai sau này của ngươi, sư phụ không cần nhiều lời đúng không?
Không chỉ các ngươi, ngay cả Hợp Đạo bọn ta cũng muốn đi dạo tới Thăng Tiên đài một lần!
Trận chung kết được cử hành tại đây là cơ duyên của các ngươi, nhất định phải nắm chặt lấy nó!
Vi sư không thô lỗ như tên tên nghịch sắt vụn hở chút là muốn chém người, huống hồ còn là đệ tử của mình!
Thế này nhé, chúng ta đặt ra một mục tiêu nhỏ, top ba, ăn chắc hạng ba, đua giành hạng hai, thôi hạng nhất!
Đương nhiên nếu ngươi cứ muốn giành hạng nhất đó thì vi sư cũng chẳng cản nổi ngươi.
Haiz, dù sao cũng là người trẻ tuổi mà, tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, hiếu chiến chiến thắng là chuyện không thể nào tránh được, muốn giành hạng nhất thì cứ giành đi, ta hiểu mà.
Còn nữa, nếu trong trận chung kết có người hỏi sư phụ ngươi là à, ngươi biết trả lời thế nào rồi chứ?
Nhắc đến tên nghịch sắt vụn cũng được, nhưng mà ngươi phải nói tên ta trước rồi mới nhắc đến tên của lão già kia, ngươi hiểu chưa?”
Mặc dù Tô Trạch nhất định coi hạng nhất là vật trong túi của mình, nhưng bây giờ nghe thấy Lữ Tranh Đạo nói như vậy vẫn không nhịn được liếc mắt.
Còn về nói tên lão Tuyết hay Lữ Tranh Đạo trước, đợi đến lúc đó rồi nói sau.
Dù nói tên ai trước cũng không được, nếu nói về Lữ Tranh Đạo trước thì chắc chắn lão Tuyết sẽ cho hắn nếm mùi đau khổ.
Nhưng nếu nói tên lão Tuyết trước thì lão Lữ cũng sẽ thu thập mình.
Bên nào cũng khó khăn!
Tô Trạch thở dài, quyết định không nghĩ đến vấn đề này nữa.
Ngay sau đó, dường như Lữ Tranh Đạo đã nghĩ tới điều gì nên sắc mặt lập tức thay đổi, hắn ho khan hai tiếng và tiếp tục truyền âm cho Tô Trạch.
“Phải rồi, suýt nữa ta quên mất một việc.
Nếu… nếu lúc đó ngươi gặp được Thánh nữ của Phượng tộc thì nên trốn thật xa.”
“Hả?”
Tô Trạch nhíu mày, tức khắc thu thập được một ít tin tức từ đó.
Lão Lữ có quan hệ gì với Thánh nữ Phượng tộc?
Không.
Lão Lữ cỡ tuổi ông nội của đối phương, nhất định không phải là loại quan hệ đó.
Vậy phải là trưởng bối của Phong Thái Vi.
Chẳng nhẽ… Phong Thái Vi là con gái riêng của lão Lữ?
Nhất thời, khuôn mặt Tô Trạch bừng sáng như vừa mới phát hiện ra một bí mật to lớn!
Tuyết Lệ Hàn liếc Lữ Tranh Đạo rồi cười nhạo một tiếng, hời hợt nói: “Còn chuyện gì nữa, đơn giản là tiết mục bội tình bạc nghĩa nhàm chán chứ gì!”
Lữ Tranh Đạo đột ngột quay đầu nhìn Tuyết Lệ Hàn với vẻ khinh bỉ, thản nhiên nói: “Sao ta bội tình bạc nghĩa bằng ngươi được, nhớ năm xưa người nào đó không chỉ có mỗi danh hiệu Thanh Y kiếm thần ấy chứ!”
Tô Trạch lộ vẻ mong đợi chuẩn bị nghe tiếp câu chuyện.
Chẳng phải chuyền đó còn thú vị hơn màn phát biểu của Trương Mục Chi trên sân khấu ư?
Nhưng Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Đạo không định kể cho Tô Trạch nghe nên trực tiếp bố trí một màn chắn và bao phủ hai người họ vào trong.
Qua một lút lâu.
Đợi khi Trương Mục Chi nói xong, hai ông lão mới chịu xuất hiện.
“Lần này bọn ta sẽ không tiến vào thế giới Đạo Diễn với ngươi, nếu không bọn ta sẽ bị cắn trả.
Đương nhiên dù có vào được thì bọn ta cũng không vào, chuyến này ngươi phải hoàn toàn dựa vào chính mình.