“Bây giờ nếu để ta ra sân, ta có thể đánh cho Anisha gì đó gọi mình là ba luôn!” Diệp Thanh khẽ nói.
Tô Trạch liếc hắn, nhắc nhở: “Ngươi cho rằng chỉ mỗi ngươi biết tiến bộ à? Chớ coi thường bất cứ kẻ nào! Nếu không đến lúc đó chỉ có ngươi chịu thiệt mà thôi!”
Vẻ mặt Diệp Thanh nghiêm trọng, gật đầu nghiêm túc nói: “Trạch ca nói rất đúng...”
“Ngươi cho rằng ngươi là ta sao? Đợi đến lúc ngươi có thể chuyên quyền vĩnh viễn thì hả lớn lối!”
Tô Trạch vừa bổ sung một câu, nửa câu sau của Diệp Thanh lập tức bị nghẹn ở cổ họng, liếc mắt không nói nữa.
Vốn tưởng rằng ngươi có lòng tốt nhắc nhở ta, giờ xem ra chỉ thuần túy tự khen bản thân mình mà thôi!
Trong lúc hai người họ đang nói chuyện , phi thuyền của tộc Huyết Thần đã đến bên cạnh phi thuyền của Nhân tộc.
Từng khuôn mặt quen thuộc lần lượt xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đó là đám người Anisha!
Ở chính giữa đám người đó còn có một gương mặt xa lạ xuất hiện.
Tô Trạch nhìn thoáng qua thì hiểu rõ đó là Anthony, thiên kiêu mới xuất hiện của tộc Huyết Thần!
Thực lực của hắn rất khá, còn mạnh hơn Anisha nhiều!
“Kim Đan hậu kỳ à...”
Tô Trạch khẽ lẩm bẩm: “Đúng là rất khá, nhưng khả năng khống chế đạo tắc vẫn quá thấp.”
Tuy hắn chỉ nhỏ giọng lầm bầm, âm thanh rất nhỏ, người bình thường chẳng thể nghe được.
Nhưng ở đây có ai bình thường sao?
Yếu nhất cũng là Trúc Cơ đỉnh phong, một chút thính lực vẫn phải có!
Tàu cao tốc của tộc Huyết Thần chỉ cách tàu cao tốc của Nhân tộc khoảng ba mươi mấy mét, những thiên tài bên trên đều nghe thấy rõ ràng từng chữ một đấy!
“Tô Trạch! Ngươi lại ở đó lớn lối! Khả năng khống chế đạo tắc của Anthony đã gần mở ra năng lực đạo tắc thứ ba rồi! Đủ đề đè bẹp bọn ngươi!”
Sắc mặt Loew đỏ lên, giận dữ lên tiếng chửi rủa.
Anisha lập tức biến sắc, vội vàng tiến lên ngăn cản Loew.
Khốn kiếp!
Nói như thế chẳng phải bại lộ thực lực Anthony!
Loew lập tức nhận ra bản thân lỡ miệng nên vội vàng im lặng, nén lửa giận trong lòng xuống.
Tô Trạch nhếch khóe miệng, nở một nụ cười.
Đã gần mười phần trăm sao, nhưng vẫn chưa đạt được mười phần trăm.
Nhưng sợ rằng sau khi tiến vào thế giới Đạo Diễn thì hắn sẽ nhanh chóng tăng lên 10% rồi, đến lúc đó mình cần phải nắm chặt thời gian mới được.
Trên phi thuyền đỏ như máu, ánh mắt Anthony vẫn bình tĩnh nhìn sang các thiên kiêu Nhân tộc.
Đôi mắt của hắn nhanh chóng dán chặt trên người Tô Trạch đang được mọi người vây quanh.
Mà lúc này Tô Trạch cũng đang đánh giá hắn, hai người lập tức chạm mắt với nhau!
Trong lòng hai người đồng thời hiện ra tên của đối phương.
“Tô Trạch sao…”
Anthony lẩm bẩm, khóe môi khẽ nhếch lên và nở một nụ cười thản nhiên.
Thực lực của hắn không tệ, cũng ở Kim Đan hậu kỳ, dường như khả năng khống chế đạo tắc cũng không thấp.
Ánh mắt hắn đánh giá Tô Trạch từ trên xuống dưới không hề kiêng dè.
Cuối cùng hắn dừng lại trên Trảm Tiên kiếm.
Linh bảo trung giai!
Mặc dù họ cách nhau một khoảng, Trảm Tiên kiếm lại chưa ra khỏi vỏ nhưng Anthony vẫn cảm nhận được luồng kiếm ý cực kỳ bén nhọn như cũ!
Đó là một loại trực giác, người thường chẳng thể phát hiện ra!
Kiếm tốt!
Anthony thầm cảm thán, khó che giấu ngọn lửa tham lam trong ánh mắt!
Linh bảo trung giai, ngay cả cường giả Hợp Đạo cũng hiếm khi có được linh bảo!
Huống hồ đó còn là linh bảo trung giai!
Số lượng càng hiếm hơn!
Đến tận bây giờ, rất nhiều Hợp Đạo vẫn dùng linh khí, nó kém rất nhiều so với linh bảo!
Anthony bỗng nhớ lại điều kiện ra tay của bộ bộ tộc Địa Tinh.
Họ muốn lấy linh bảo này sao?
Quả thực buồn cười!
Đợi khi hắn giải quyết xong Nhân tộc, bộ bộ tộc Địa Tinh… thuận tiện giải quyết luôn một thể!
Sát khí lạnh lùng hiện lên giữa chân mày Anthony, ngay sau đó khuôn mặt hắn nở một nụ cười với đám người Tô Trạch ở cách đó không xa, trông có vẻ hiền hòa.
Cảm ơn thần kiếm linh bảo của ngươi.
Hắn thầm nói trong lòng.
Phía bên kia.
Trên phi thuyền của Nhân tộc.
Trảm Tiên kiếm nhẹ nhàng rung động, từng luồng sát khí lạnh băng khẽ lan tỏa.
Tô Trạch duỗi tay khẽ vỗ về Trảm Tiên kiếm, đôi mắt vẫn bình tĩnh như trước, hắn nhìn sang đông đảo các thiên kiêu tộc Huyết Thần và nở nụ cười tươi rói.
Anthony đúng không?
Đến lúc đó ta sẽ làm thịt ngươi đầu tiên.
Hai người họ mỉm cười với nhau, nhưng chuyện đang thầm tính trong lòng lại giống nhau đến bất ngờ.
Hầu như bọn họ đều đang nghĩ cách để giết chết đối phương!
Ánh mắt của Diệp Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Anisha, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
Hắn có thể cảm nhận khí tức của Anisha đã mạnh lên không ít!
Trạch ca nói đúng, không chỉ có mình tiến bộ, những người khác cũng có tiến bộ, không được coi thường bất kỳ ai!
Tuy thực lực của Anthony rất mạnh, nhưng vẫn chưa mạnh đến mức khiến Tô Trạch cảm thấy uy hiếp.
Vì thế hắn không chú ý đến đối phương quá nhiều, chỉ nhìn thoáng qua, ngay sau đó cười nói với mọi người bên cạnh:
“Tộc Huyết Thần đúng là có tiền thật, họ đã hạ cả tiền vốn vào đại hội Vạn tộc lần này rồi!”
“Có ý gì?” Diệp Thanh nhất thời không phản ứng kịp.
Hắn không nghĩ ra nhưng Phượng Khánh lại hiểu, hắn cười nói: “Trạch ca nói vậy ta mới nhớ ra, lúc đó những đối thủ này của chúng ta đều bị thương vô cùng nghiêm trọng!
Nhất là người đẹp đánh cho ngươi không thể xuống giường suốt một tháng ấy, linh lực trực tiếp hỗn loạn và nổ tung trong cơ thể, lúc ấy mọi người đều chắc chắn nàng không thể tham gia đại hội Vạn tộc lần này!
Hiện giờ xem ra trái lại nàng chẳng có gì đáng ngại!
Ngoài nàng ra, những người khác bị thương cũng nặng, theo lý bây giờ họ vẫn còn dưỡng thương mới đúng, nhưng đều xuất hiện ở nơi này.
Chắc đám cao tầng của tộc Huyết Thần đã bỏ tất cả tiền vốn ra, vận dụng linh dược bảo vật để chữa thương cho bọn họ!
Nếu không bọn họ chẳng thể khôi phục nhanh như thế!”
Diệp Thanh nghe vậy thì khẽ nhíu mày, nghiêm túc sửa lại: “Ta biến thành một tháng không thể xuống giường từ khi nào? Rõ ràng lúc đó ta nhảy nhót rất vui vẻ đó được không!”
“Được được được! Ngươi trâu bò, ngươi trâu bò được chưa!” Phượng Khánh bất đắc dĩ, hắn cảm thấy kể từ khi Diệp Thanh bị đánh một trận dữ dội thì da mặt của hắn đã dày lên không ít!
Hắn không cố tình hạ âm lượng nên các thiên kiêu tộc Huyết Thần ở đối diện đều nghe rõ từng chữ một.
Lúc này, sắc mặt bọn họ đều cực kỳ khó coi, mặt đen như đáy nồi và cực kỳ phẫn nộ, hận không thể tiến lên xé nát cái miệng ăn mắm ăn muối của Phượng Khánh.