“Sớm muộn sẽ có một ngày chúng ta đại chiến với đám tộc Huyết Thần, cho nên hãy giải quyết bọn họ ở chỗ này!” Lữ Cảnh Long lộ vẻ tàn khốc.
“Được rồi, dù sao thì các ngươi hãy chú ý một chút là được, nếu gặp người của tộc Huyết Thần thì không được nương tay, cứ đánh chúng cho đến chết!” Tô Trạch đưa ra một câu mới nói tiếp: “Đúng rồi, nhắc nhở mấy người đó để bọn họ cũng chú ý một chút.”
Hắn ra hiệu cho mấy chục người còn lại.
Đám người Phượng Khánh gật đầu, ngay sau đó quay người cảnh tỉnh các thí sinh dự thi khác.
“Tô Trạch, e rằng Anthony sẽ tập trung nhắm vào ngươi…”
Hà Tuyết Nhi nhìn Tô Trạch, bỗng lên tiếng: “Trước mắt Nhân tộc chúng ta không biết rõ thực lực của hắn lắm, ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi có nắm chắc chống lại hắn không?”
Tô Trạch không chút do dự ngoắc ngoắc ngón trỏ, vẻ mặt lạnh nhạt.
Hà Tuyết Nhi căng thẳng hơn, vội vàng hỏi: “Chỉ nắm chắc một phần thắng sao?”
“Đó là nắm chắc hoàn toàn, Trạch ca tóm tắt trong một số không!”
Diệp Thanh cực kỳ quen thuộc với thủ thế này, hắn nhún vai giải thích một câu.
Hà Tuyết Nhi vẫn còn nghi ngờ, sau khi thấy Tô Trạch gật đầu thì mới yên tâm.
“Nhưng mà Trạch ca à, ngươi vẫn phải cẩn thận đấy, không chừng đám người kia sẽ đưa ra tên thiêu thân nào đó, đừng lật thuyền trong mương nhá!” Diệp Thanh lên tiếng nhắc nhở.
Tô Trạch bật cười thành tiếng: “Tên nhóc ngươi nên lo lắng cho một mình ngươi đi! Ta thấy ánh mắt của Anisha hận không thể ăn thịt ngươi kia kìa, tự ngươi cẩn thận một chút.”
Lúc họ đang nói chuyện, phi thuyền chậm rãi hạ xuống đất.
Đó là tòa Đại sứ quán của Nhân tộc ở đây.
Năm cường giả Hóa Thần trước sau vẫn không ra mặt đã xuất hiện, họ dẫn đầu ra khỏi phi thuyền, bắt đầu thì thầm với người đi ra từ Đại sứ quán.
Tô Trạch dẫn đầu đi ra, kế tiếp là đám người Diệp Thanh.
Nhưng bọn họ không tiến vào trực tiếp mà yên lặng đứng chờ sau lưng mấy người Trương Mục Chi.
Qua một hồi lâu, hình như mấy người phía trước đã bàn bạc xong.
Trương Mục Chi quay đầu thông báo: “Mọi người vào đi, cố gắng đừng chạy lung tung, đừng gây chuyện, nếu làm chậm trễ đại hội Vạn tộc ngày mai thì sẽ không hay! Nếu có vấn đề gì cứ tới tìm ta bất cứ lúc nào, hoặc tìm bốn người dẫn đoàn khác đều được!”
Hắn vừa dứt lời, hơn mười người bước ra từ Đại sứ quán và đón tiếp mọi người đi đến phòng riêng của mình.
…
Thế giới Vạn tộc được chia ra làm năm khu vực lớn.
Đông Thổ, Tây Mạc, Nam Lĩnh, Bắc Hải và Trung Châu!
Thành Thiên Lan nằm ở khu vực trung tâm của Đông Thổ, là thành đô thuộc về bộ tộc Huyền Dương!
Tô Trạch thả điện thoại trong tay ra, xem như biết một ít về phong tục của bộ tộc Huyền Dương, hắn nhìn cảnh sắc bên ngoài thì cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
Rất nhanh, giọng nói của Trương Mục Chi truyền vào trong tai mọi người.
“Tất cả tập trung ở phòng họp!”
…
Trong phòng họp.
Một trăm lẻ một người đều có mặt!
Trong đó có chín mươi sáu thí sinh dự thi và năm người dẫn đoàn!
“Đã xác định, đại hội Vạn tộc chính thức bắt đầu vào mười hai giờ trưa ngày mai, đến lúc đó lối đi không gian sẽ xuất hiện để các ngươi tiến vào thế giới Đạo Diễn!”
Trương Mục Chi đứng trên sân khấu, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng, trầm giọng nói:
“Mọi người chú ý! Trước đó ta đã nhấn mạnh rất nhiều lần!
Đại hội Vạn tộc lần này rất nguy hiểm, sẽ có người chết.
Lúc nảy chạm mặt với tộc Huyết Thần, chắc hẳn các ngươi cũng cảm nhận được lòng căm thù của bọn họ rất rõ ràng!
Thế nên sau khi đi vào thế giới Đạo Diễn, các ngươi không được dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào ngoài người của tộc mình!
Thậm chí cả người cùng tộc cũng đừng nên tin!”
Hắn vừa dứt lời, trong phòng họp lập tức xôn xao hẳn lên.
Mọi người đều quay mặt nhìn nhau một cái, sau đó im lặng quay đầu đi.
“Đây không phải là lời nói đùa, đối mặt với lợi ích, mà còn là lợi ích cực lớn, dù là ai cũng không thể đảm bảo đối phương sẽ làm ra chuyện gì!
Nhất là khi đối mặt với chủng tộc khác… nếu có cơ hội thì hãy giết chết đối phương!”
Vẻ mặt Trương Mục Chi lạnh lùng, khi nói lời này cực kỳ nghiêm túc.
Hiện giờ, ngoài đám người Tô Trạch ra, những thí sinh còn lại đều cảm thấy sợ hãi và im lặng.
Viện trưởng Trương… yêu cầu bọn họ ra tay giết người!
Trương Mục Chi chỉ nói ngắn gọn, không khác mấy với những điều mà Tô Trạch đã dặn dò đám người Diệp Thanh trước đó.
Ý nghĩa đại khái đó là đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu, ngoài người mà mình tin tưởng một trăm phần trăm ra, không được tin bất cứ người nào khác!
Chỉ có duy nhất một thứ không giống.
Trương Mục Chi còn bổ sung thêm một điều kiện là nếu gặp phải thí sinh thuộc chủng tộc khác thì phải ra tay giết chết bọn họ!
Nhiều người đột ngột nghe những lời như thế thì không tránh khỏi chấn động trong lòng, nhất thời không thể tiếp nhận cách làm tàn nhẫn như vậy.
Nhưng họ nhanh chóng không thể không tiếp nhận.
“Đừng ôm bất cứ suy nghĩ nhân từ nào trong đầu!
Ta có thể khẳng định với các ngươi một điều, không chỉ Nhân tộc chúng ta làm như thế, mà thí sinh của tất cả các chủng tộc khác đều nhận được mệnh lệnh này!
Nếu đến lúc đó các ngươi không giết bọn họ thì bọn họ cũng sẽ giết các ngươi!
Ta chỉ nói bấy nhiêu, còn cụ thể làm thế nào thì phải xem các ngươi, nếu có người không muốn sống nữa thì ta cũng hết cách.”
Trương Mục Chi bỏ lại câu nói đó rồi xoay người rời đi, cuối cùng còn nhắc nhở một câu.
“Mười giờ ngày mai tập hợp, không được đến trễ!”
Sau đó bóng dáng của hắn biến mất không thấy tung tích.
Rất nhiều người bắt đầu rối rít thảo luận lúc đó nên làm thế nào.
Tô Trạch không nói gì thêm, sau khi hắn chào đám người Diệp Thanh xong thì quay lại phòng của mình.
Hắn thả Tiểu Hỏa và Hắc Đản ra, sau đó gọi Tiểu Thanh bắt đầu truyền tu vi.
Lần này Tô Trạch cực kỳ may mắn, tổng cộng trả lại hai trăm hai mươi lần!