“Không biết các ngươi có để ý không, khi hắn nhìn thấy chúng ta thì hắn run rõ ràng nhất!”
“Ngươi vừa nói làm cho ta nhớ tới, thật sự là vậy, lúc hắn vừa thấy chúng ta thì đôi mắt đã có hơi đỏ lên, thân thể lại cực kỳ run, chẳng nhẽ là sợ rồi!”
“Ha ha ha ha ha ha! Chắc là như thế! Lần này bộ bộ tộc Địa Tinh chúng ta đã lấy ra cả vật quý trọng nhất, chính vì muốn nổi danh bất ngờ ở đại hội Vạn tộc này đấy!”
“...”
Từng tiếng thảo luận bên phía bộ bộ tộc Địa Tinh truyền đến.
Bọn họ không hề kiêng dè, cơ bản chẳng quan tâm đến đội ngũ Nhân tộc ở bên cạnh.
Đương nhiên mọi người cũng nghe thấy, sắc mặt lập tức xanh mét, nghi ngờ nhìn đến đội ngũ đằng trước thì thật sự thấy thân thể Tô Trạch khẽ run một chút!
“Tình huống gì đây? Chẳng nhẽ Tô thần…”
“Nghe mấy lời thối tha của cái đám lùn tịt lại còn xanh lè xanh lét kia làm gì! Không phải ngươi không thấy lúc trước Tô Trạch đã đánh cho đám tộc Huyết Thần kia thành thế nào ư! Thực lực hắn mạnh ra sao, chẳng nhẽ chúng ta còn chưa rõ lắm à, sao còn sợ hãi căng thẳng như vậy?”
“Biết là vậy, nhưng tại sao cơ thể Tô Trạch vẫn run như thế?”
“Có thể là bị bệnh rồi chăng?”
Nhất thời, mọi người đều im lặng, ánh mắt từ nghi ngờ chuyển thành lo lắng.
Không phải Tô Trạch ngã bệnh rồi chứ!
“Trạch ca, ngươi thật sự không sao à?”
Diệp Thanh thật nhịn hết nổi, cả gan bước lên phía trước nhưng bất ngờ thấy cơ thể Tô Trạch run lên bần bật, hô hấp cũng dồn dập hẳn lên!
Trạch ca thật sự phát bệnh rồi!
Trong khoảnh khắc, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Diệp Thanh.
Hắn bắt đầu cuống quýt, không quan tâm được gì khác, lúc vừa chuẩn bị bị lên tiếng thì đã bị Tô Trạch trực tiếp bụm miệng.
“Ta không sao!”
Đôi mắt của Tô Trạch hơi đỏ lên, con mắt thì nhìn chằm chằm vào gã đầu lĩnh của bộ bộ tộc Địa Tinh!
Trên cơ thể thấp bé lại có một mái đầu to lớn, cái cổ lại trông cực kỳ tinh tế.
Trên đó có treo một vật trông giống như đồ trang sức, tương tự như một cái chậu nhỏ!
Vốn dĩ Tô Trạch chỉ thoáng nhìn sang, nhưng sau một khắc, một đống tin tức xuất hiện trước mắt hắn, nhất thời khiến hô hấp của hắn có phần chậm lại!
“Tụ Bảo bồn! Linh bảo trung giai! Có thể thu hồi được tu vi ba mươi triệu!”
Tu vi ba mươi triệu!
Trên người thiên kiêu đầu lĩnh của bộ bộ tộc Địa Tinh lại có linh bảo trung giai!
Là linh bảo trung giai có giá trị tu vi ba mươi triệu!
Nếu hắn có thể đoạt được thứ đó, vậy chắc chắn thu hoạch lần này sẽ nhiều hơn những lần trước cộng lại cả một khoảng lớn!
Giàu rồi!
Trong nháy mắt, suy nghĩ này hiện lên trong đầu Tô Trạch!
Giàu to rồi!
Tu vi ba mươi triệu, ta đến đây!
“Ta thật sự không có sao.”
Tô Trạch quay đầu đi, ép buộc bản thân không được nhìn linh bảo trung giai nữa, trả lời từng câu từng chữ với Diệp Thanh.
Nếu không phải ánh mắt Tô Trạch vẫn đỏ bừng, hô hấp lại có hơi ồ ồ, bàn tay thì đang khẽ run, Diệp Thanh thật sự sẽ tin lời hắn.
“Trạch ca, ngươi làm ta đau.”
Diệp Thanh cảm nhận một sự đau đớn lan ra ở trên vai, giống như xương cốt đã bị người ta bấm gãy!
Nghe thấy thế, Tô Trạch suýt nữa đã trực tiếp hít thở không thông lại tỉnh táo rất nhiều, ánh mắt nhìn Diệp Thanh bằng vẻ phức tạp, thả lỏng tay ra.
Sau này phải cách cái tên Diệp Thanh xa một chút, Tô Trạch nghi ngờ trong xương của hắn có cất dấu một ít gen S!
“Ta không sao rồi, đừng nói nhảm nữa, nói nữa ta sẽ giết ngươi!”
Tô Trạch khoát tay, nhìn thẳng về trước, hoàn toàn khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Diệp Thanh thấy thế thì không dám nói nữa, đành lùi về sau một bước.
Hắn luôn cảm thấy Tô Trạch rất nguy hiểm, giống như một con thú dữ vừa thức tỉnh làm cho người ta cảm thấy nguy cơ cực kỳ dày đặc!
Thời gian trôi qua từng chút.
Chỉ còn mười phút thì đã đến mười hai giờ trưa!
Rốt cuộc thí sinh dự thi cuối cùng đã tiến vào sân!
Tiếng hò reo rung trời vang lên.
Trên đài cao, từng bóng dáng có khí thế hùng mạnh hiện ra.
Hơi thở cường giả Hóa Thần lan tỏa khắp nơi.
Đó là cường giả dẫn đầu các tộc.
Có chủng tộc không có Hóa Thần, chỉ có Nguyên Anh, lúc này họ đang đứng ở đội ngũ phía sau.
Mà những người dẫn đầu đằng trước thì sắp hàng dựa theo thực lực chủng tộc.
Nhân tộc, tộc Huyết Thần, bộ tộc Ngưu Đầu Nhân, bộ tộc Huyền Dương vân vân… đứng ở hàng đầu tiên.
Cùng lúc đó.
Hai bóng dáng màu trắng im hơi lặng tiếng xuất hiện và đáp xuống trước đông đảo các Hóa Thần!
Một nam một nữ xuất hiện, trên người mặc đồ trắng, khí chất xuất trần, tựa như tiên giáng trần dừng chân trên trái đất!
“Người của Thiên cung.”
Có người nói ra đáp án.
Người dẫn đầu các tộc rất cung kính và hành lễ chào hỏi với hai người họ.
Một nam một nữ đó rất kiêu ngạo, tuy cũng là Hóa Thần như nhau, nhưng trong thái độ của họ lại lộ ra vẻ khinh thường.
Hai người đó trò chuyện mấy tiếng với những người dẫn đầu xong thì xoay người đối mặt với vô số thí sinh dự thi, trầm giọng nói:
“Sau khi tiến vào thế giới Đạo Diễn, hãy đoạt lấy mảnh vỡ đạo tắc từ trong sinh vật nguyên sinh!”
Kế tiếp, người đàn ông vui tay lên, một vầng sáng màu xanh lam rực rỡ xuất hiện, nháy mắt đã bao phủ tất cả thí sinh dự thi.
Chỉ trong thoáng chốc, trong tay mọi người đều xuất hiện một khối ngọc màu xanh, mơ hồ còn có thần niệm dao động bên trong truyền ra.
“Bên trong có ghi phương pháp thu thập mảnh vỡ đạo tắc, nó cũng sẽ trở thành điều kiện phán đoán các ngươi có thể tiến vào vòng bán kết hay không!
Khi đi vào thế giới Đạo Diễn thì không kể sống chết, không có quy tắc, các ngươi muốn làm gì thì cứ làm cái đó, những người bên ngoài sẽ không phát hiện ra các ngươi đã làm gì trong đó!
Vì thế, hãy chiến đấu đi, hãy tỏa ra hào quang thuộc về mình, người có biểu hiện xuất sắc sẽ vượt qua giai đoạn đấu bán kết, trực tiếp tiến vào vòng chung kết!”
Dứt lời, toàn trường đều ồ lên!
Có người kích động, có người phấn khích, có người hồi hộp và có người nhíu mày!
Nhất là những cường giả dẫn đầu kia lại hiểu rõ mục đích của người đàn ông áo trắng khi nói những lời này!
Hắn đang khích lệ mọi người tàn sát trong thế giới Đạo Diễn!
Thế nào được coi là biểu hiện xuất sắc?
Chỉ chiến đấu mới biểu hiện được!
Mà nếu chiến đấu, thì chắc chắn sẽ có người chết!