Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 346 - Chương 346: Người Dự Thi Mới Là Cơ Duyên Lớn Nhất (2)

Chương 346: Người dự thi mới là cơ duyên lớn nhất (2) Chương 346: Người dự thi mới là cơ duyên lớn nhất (2)

Dáng người bé nhỏ, màu da xanh nhạt, cái đầu to lớn rõ ràng không cân đối so với cơ thể, tai nhọn và xương sọ bóng loáng.

Bộ bộ tộc Địa Tinh!

Một chủng tộc sống trong lòng đất!

Địa Tinh đại diện cho những kẻ hám lợi, bọn họ cực kỳ thông minh, mỗi địa tinh đều thông minh vô cùng, họ am hiểu công trình học, chế tạo học, là thương nhân xuất sắc và nhà phát minh hàng đầu!

Nếu so sánh với bộ tộc Ải Nhân ở phương Tây xa xôi, tài nghệ chế tạo bảo vật của họ không thua kém chút nào, thậm chí còn không thiếu những chỗ đặc sắc của riêng mình!

Cơ thể thấp bé luôn tạo cho mọi người cảm giác rất là yếu nhớt.

Nhưng thật sự không phải như thế, lực chiến đấu của bộ bộ tộc Địa Tinh rất mạnh, họ là một trong những cường tộc nổi danh trong thế giới!

Nguyên nhân chủ yếu trong đó là do dân dân số của bộ bộ tộc Địa Tinh rất nhiều!

Dân số quá nhiều nên số lượng thiên tài ra đời nhiều hơn đương nhiên là chuyện bình thường!

Điều khiến lực chiến đấu của bộ bộ tộc Địa Tinh tăng thêm một bậc là nhờ các loại bảo vật được họ chế tạo ra!

Vào lúc này.

Trước mắt Tô Trạch đã bị một rừng tin tức nhét đầy!

Trên mỗi địa tinh đều mang theo một ít món đồ kỳ quái.

Mà hệ thống ước định những món đồ đó có giá trị cực cao!

Tô Trạch tùy tiện chọn một gã địa tinh, thử định giá giá trị của những món bảo vật trên người hắn lại cho ra kết quả cao gần tu vi ba trăm nghìn!

Phải biết rằng, đó vốn chỉ là một thành viên trong đội ngũ địa tinh!

Hơn nữa cái loại trông có vẻ xoàng xĩnh này, thực lực không cao, chỉ mới Kim Đan sơ kỳ, dựa vào hơi thở của hắn thì có thể đoán được chắc là mới thăng cấp chưa được bao lâu!

Nhất thời hô hấp của Tô Trạch hơi chậm lại, hắn nhìn một đám địa tinh xanh mướt bên cạnh thì cảm thấy bản thân như đang nhìn một vườn hẹ dồi dào!

Tu vi!

Mỗi một địa tinh đại diện cho một lượng lớn tu vi!

Một đám tin tức được thu hồi xuất hiện trước mắt Tô Trạch, gần như hoàn toàn nhồi nhét hết tầm nhìn của hắn!

Đến tận lúc này, Tô Trạch mới bỗng nhận ra một điều!

Hắn bất chợt quay đầu và quét nhìn đông đảo người dự thi của tộc Huyết Thần và các chủng tộc khác!

Trong tích tắc, ánh mắt Tô Trạch đỏ lên.

Tu vi!

Tất cả đều là tu vi!

Còn là quá nhiều tu vi nữa!

Mỗi người có mặt ở đây đều là nhân vật tinh anh của mỗi tộc, tự nhiên trên người đều có không ít đồ tốt!

Mà không ít đồ tốt rơi vào mắt Tô Trạch lại biến thành một biển tu vi!

Nhất thời, thân thể Tô Trạch không nhịn được run lên!

Nhiều quá!

Cho dù tài nguyên mà bảy gia tộc lớn tài trợ cho mình trước đó cũng thua xa nơi này!

Tô Trạch chỉ tùy ý nhìn lướt qua mà thôi mà tu vi phải dùng đơn vị hàng triệu để đo lường!

Từng cái suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn rồi lại biến mất theo đó.

Chỉ chốc lát sau, một linh quang chợt lóe rồi biến mất!

Cả người Tô Trạch cũng bắt đầu run rẩy!

Diệp Thanh đứng bên cảnh lấy làm kỳ lạ, hắn tiến tới bên cạnh Tô Trạch, đang định mở miệng thì đã bị vẻ mặt của Tô Trạch dọa sợ hết hồn!

Đôi mắt Tô Trạch đỏ bừng, bàn tay khẽ nắm chặt, trong miệng thì thào điều gì đó, nhưng hắn chỉ có thể nghe thấy những từ liên quan như “tu vi”.

“Trạch ca… ngươi không sao chứ?” Diệp Thanh có hơi lo lắng mà hỏi.

“Ta không sao.”

Tô Trạch hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt phục hồi bình tĩnh!

“Thật sự không có gì à? Ta thấy hình như ngươi vừa phát sốt!” Diệp Thanh vẫn còn có hơi lo lắng.

“Câm miệng, còn nói nữa cẩn thận ta đánh ngươi trước mặt mọi người!”

Tô Trạch trầm giọng trách mắng.

“Coi như ta chưa từng nói gì!”

Diệp Thanh bị hù dọa giật mình một cái, vội vàng khoát tay, rút lui một bước mới cảm thấy an toàn một chút.

Tô Trạch không hề phản ứng với hắn nữa, ánh mắt quét nhìn toàn trường, sâu trong mắt hoàn toàn là sự hưng phấn và kích động không hề che giấu.

Cơ duyên?

Mảnh vỡ đạo tắc?

Đều là chó má!

Trong thế giới Đạo Diễn, cơ duyên lớn nhất không phải là bảo tàng gì hết, càng không phải là mảnh vỡ đạo tắc chó má gì hết!

Mà là những người dự thi của các chủng tộc khác!

Mỗi một người… đều tượng trưng cho rất rất nhiều tu vi!

Bọn họ mới là cơ duyên lớn nhất của mình!

Tô Trạch cố gắng đè nén kích động trong lòng xuống.

Vốn dĩ hắn còn đang rầu rĩ ít nhiều vì số lượng tu vi trả lại.

Hiện nay hắn có tu vi hơn mười triệu, trông có vẻ rất nhiều, nhưng khi mình mở rộng sử dụng thì chưa tới mấy ngày, nó đã tiêu hao hết không còn gì!

Mà sau đó, tu vi trả lại còn muốn tiêu hao rất nhiều.

Trong đó mấu chốt là công pháp Nguyên Anh cảnh!

Tô Trạch vì cái này, mỗi lần đều không dám mạnh mẽ kích hoạt hạt giống Long Tượng.

Nhưng hiện nay hắn phát hiện ra một phương pháp kiếm tiền còn nhiều hơn việc cướp sạch tiểu thế giới nhà họ Tôn!

Đó là cướp sạch thiên kiêu dị tộc!

Trên người họ toàn là bảo vật, hơn nữa phần lớn toàn là tinh hoa trong chủng tộc!

Nhất là giống như những thiên kiêu có thực lực khá mạnh trong tộc này, trên thân toàn là những vật có giá trị!

Ví dụ như bộ bộ tộc Địa Tinh, trong mắt Tô Trạch, mỗi người đều đại diện cho một đống tu vi!

Chỉ cần hắn có thể cướp hết bảo vật trên người bọn họ thì thu hoạch của hắn nhất định không thể nào tưởng tượng nổi!

Đến lúc có tu vi, hắn muốn kích hoạt bao nhiêu hạt giống Long Tượng thì kích hoạt bấy nhiêu, lại có thể trực tiếp tăng khả năng khống chế đạo tắc đến mức tối đa, các loại công pháp trực tiếp tiến đến viên mãn!

Còn về Kiếm Hoàng Điển cấp S gì đó, ta trực tiếp rót đủ tu vi một triệu vào trong thì chẳng phải thăng thẳng đến viên mãn rồi sao!

Tô Trạch thở ra một hơi, bình phục nội tâm đang kích động.

Bên cạnh.

Trong bộ bộ tộc Địa Tinh.

Âm thanh bàn luận xôn xao vang lên.

“Người đó là Tô Trạch của Nhân tộc à?”

“Chắc là vậy, hắn đứng ở vị trí đầu tiên thì chắc là Tô Trạch!”

“Ta thấy không có gì đặc biệt! Dáng vẻ trông giống như chưa từng nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng, chớ thấy ngoài mặt hắn thong dong nhưng thực tế lại hồi hộp đến run rẩy đấy! Các ngươi nhìn thấy chưa, hiện giờ đầu ngón tay hắn đang run kia kìa!”

“Ta cũng nhìn thấy, vừa nảy hắn run rất nhiều, không biết tình huống như thế nào…”

Bình Luận (0)
Comment