Có thí sinh đã đến và đứng vào khu vực của mình để thưởng thức vũ đạo, coi như điều chỉnh tâm trạng căng thẳng trước đó.
Ở mọi ngóc ngách trên trời đều là những dải hào quang năm màu.
Từng dải vụt nhanh đến từ bốn phương tám hướng, khí huyết mạnh mẽ tràn ngập không chút kiêng dè.
Những người đó là cường giả Hóa Thần các tộc dẫn theo thí sinh chủng tộc mình lao nhanh mà tới!
Trong đó có đội ngũ của Tô Trạch.
Chỉ một lát sau.
Mọi người đáp xuống một khu vực theo hướng dẫn.
Xung quanh ngập tràn những âm thanh ồn ào vang trời, có sự tồn tại của Nhân tộc, nhưng số lượng không nhiều lắm.
“Nhân tộc ở thành Thiên Lan rất ít nên rất ít người đến đây, Nhân tộc của chúng ta ở Sư thành nhiều hơn, hơn tám mươi phần trăm dân số trong tòa thành kia là người của chúng ta!”
Phượng Khánh biết rất nhiều chuyện, lúc này hắn đang thấp giọng truyền âm.
Truyền âm chẳng những rất khó nghe rõ, hơn nữa xung quanh thật sự quá mức ồn ào náo nhiệt.
Có không ít người đã bắt đầu hồi hộp.
Suy cho cùng khi bị nhiều sinh vật hình dáng kỳ quái vây quanh và nhìn chăm chú như vậy, khó tránh khỏi việc họ có hơi không thích ứng.
Huống hồ Nhân tộc là chủng tộc có số người dự thi khá nhiều, lại càng hấp dẫn nhiều ánh mắt hơn!
Nhất thời, có người căng thẳng đến mức tay run rẩy, hít thở sâu nhiều lần cũng không có tác dụng.
Đám người Tô Trạch thì tốt hơn nhiều, sau khi trải qua vô số hoàn cảnh, họ đã rèn ra được loại khí thế dù núi Thái Sơn có sụp đổ thì vẫn không biến sắc!
Bọn họ là đại diện cho Nhân tộc, bất kể thế nào cũng không được luống cuống tay chân!
Đám người Tô Trạch mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thần thái nhàn nhã, vẻ mặt lạnh nhạt.
Dĩ nhiên ngoại trừ Diệp Thanh.
Tên này chú ý đến ánh mắt xung quanh thì gen kiêu ngạo xã giao ẩn núp sâu trong thân thể đã bộc phát hoàn toàn, hắn phất tay với người xung quanh, khuôn mặt lạnh nhạt mỉm cười, bày ra dáng vẻ của một thiên kiêu nên có.
Những người trong khán phòng đều chú ý tới hắn, nhất thời cảm thấy hứng thú.
Mặc dù đối với khán giả, thiên kiêu vẫn là nhân vật ở tít trên cao không thể với tới, là người để bọn họ ngước nhìn.
Hiện nay thấy Diệp Thanh lại đột ngột vẫy chào bọn họ khiến họ phấn khích hẳn lên!
Âm thanh càng thêm náo động nhiều hơn, nhất là bên Nhân tộc, âm lượng càng kéo cao rất nhiều hấp dẫn vô số người chú ý, nhất thời khiến nhiều người có khổ không thể tả, áp lực tâm lý lại lớn hơn.
“Thành thật một chút.”
Tô Trạch đá Diệp Thanh một cước, truyền âm bằng giọng nặng nề: “Ngươi nên khiêm tốn lại đi, nếu như quá phô trương thì không chừng những thí sinh dự thi kia sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi, đến lúc đó sẽ làm ngươi…”
Sắc mặt Diệp Thanh lập tức thay đổi, nụ cười trên mặt bất ngờ biến mất, nhanh chóng đứng nghiêm chỉnh, khuôn mặt lạnh nhạt giống như biến thành một người khác.
Khác với trận tranh tài giữa thiên kiêu tộc Huyết Thần và Nhân tộc lần trước.
Vòng dự tuyển của đại hội Vạn tộc hôm nay không có màn phát biểu khai mạc!
Ngay cả người chủ trì cũng không có!
Thậm chí khán giả còn tự đến đây, vị trí chỗ ngồi đều tự đoạt lấy bằng chính sức mình, chỉ cần không cần xảy ra tình trạng đánh nhau thì không có ai quản lý hết!
Trên bầu trời, từng luồng hào quang chói mắt xuất hiện.
Cột sáng xuất hiện ở chân trời xa xôi, nhưng sau đó chớp mắt đã đến bầu trời trên đấu trường.
Sau khi người đó quét nhìn một vòng thì bỗng hạ xuống vào vị trí đã xác định như sao chổi!
Số người trong sân ngày càng nhiều, phần đông thí sinh dự thi đã trình diện.
Ngay lúc này.
Đám người Tô Trạch rối rít ngẩng đầu nhìn về nơi xa như có cảm ứng.
Chỉ thấy một luồng hồng quang đậm đặc đang cấp tốc bay đến bên này.
Chỉ chốc lát sau, Anthony và thiên kiêu tộc Huyết Thần xuất hiện, hơn nữa đang ở bên cạnh vị trí của Nhân tộc!
Hai bêu đều liếc mắt nhìn nhau, hừ lạnh một tiếng rồi nghiêng đầu đi.
Thời gian trôi qua từng chút, ngưỡng cửa mười hai giờ trưa càng ngày càng đến gần.
Một tiếng nổ nặng nề vang lên ầm ầm như tiếng sấm rền.
Theo đó, một đám đàn ông cường tràng xuất hiện trong sân đấu trường.
Vô số cái đầu trâu to lớn ánh mắt đỏ tươi trừng trừng nhìn vào đông đảo người dự thi đang có mặt, ngay sau đó một luồng hơi thở hung ác tỏa ra.
Không ít người dự thi tái mặt, nhất thời bị sát khí dọa sợ, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi!
Những Hóa Thần dẫn đoàn nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi thở dài.
Vốn chỉ là sát khí mà bọn họ đã sợ đến mức này, một khi tiến vào thế giới Đạo Diễn, trong tình cảnh chiến đấu ác liệt, nếu họ có thể phát huy ra năm phần lực lượng của mình thì đã coi như không tệ rồi!
Mới đến mà đã sinh lòng sợ hãi thì tương đương với kết quả bị loại.
Nhưng những điều đó không ảnh hưởng nhiều với bên Nhân tộc.
Khi bộ tộc Ngưu Đầu Nhân bộc phát sát khí khiến phần đông người dự thi hoảng sợ, đám người Tô Trạch đã phản kích, ánh sáng đỏ như máu mơ hồ hiện lên và bao lấy thí sinh Nhân tộc ở bên trong.
Tha hương sang nước khác, tất cả mọi người đều chung một tộc, đương nhiên nếu có thể giúp thì họ sẽ giúp một tay.
Những chủng tộc có thực lực mạnh như tộc Huyết Thần, bộ bộ tộc Địa Tinh, bộ tộc Lang Nhân vân vân… cũng bảo vệ thí sinh nhà mình như thế, tiếp theo áp chế những thí sinh của các chủng tộc có thực lực kém hơn.
Đại hội Vạn tộc chưa bắt đầu mà sự tranh đấu đã diễn ra!
Tô Trạch quan sát hội trường một vòng và thấy rõ thực lực các tộc, coi như đã hiểu rõ trong lòng.
Các Hóa Thần nhanh chóng tiến lên ngăn lại mới khiến mọi người thu hồi sát khí, khôi phục vẻ bình tĩnh.
Bên ngoài sân khấu, người dự thi liên tục chạy đến.
Trong hội trường lúc này đã tập trung ít nhất mấy trăm nghìn người!
Những chủng tộc có thực lực từ khá trở lên thì được tiến vào hội trường, còn đội ngũ của các chủng tộc với thực lực kém hơn đang đợi ở bên ngoài!
Nhất thời, âm thanh trong sân đấu trường càng thêm ồn ào.
Tiếng thét chói tai, tiếng hoan hô, tiếng reo hò vân vân… đủ loại âm thanh trộn vào một chỗ, hỗn độn vô cùng, làm cho người khác cảm thấy phiền lòng.
Tô Trạch thở ra một hơi, phong bế thính giác của mình, bây giờ hắn mới thấy dễ chịu hơn.
Nhưng chính lúc này.
Một đội ngũ thấp bé với làn da màu xanh đã xuất hiện ở khu đất trống bên cạnh.