Người cầm linh khí cao giai lắc đầu, lộ ra nụ cười cảm kích, nói với Tô Trạch: “Chúng ta là tuyển thủ đến từ bộ tộc Thạch Linh, ta tên Thạch Bố, hai vị này là huynh đệ sinh đôi, vị này là Thạch Đông, vị này thì là Thạch Tây.”
Trong lúc giới thiệu, cặp huynh đệ sinh đôi kia lộ ra nụ cười thật thà, cảm ơn rối rít, suýt nữa thì quỳ xuống cho Tô Trạch xem.
Không có đồ?
Sau khi Tô Trạch nghe được tên của bọn họ, trong lòng lập tức toát ra ý nghĩ này.
Ba thiên kiêu đến từ bộ tộc Thạch Linh này tên cũng hơi kỳ quặc nhỉ.
Ánh mắt hắn hơi liếc đi, không nhìn những gương mặt đàng hoàng chất phác kia.
Ba tên này quá nhiều lời, khiến cho Tô Trạch hơi ngượng ngùng!
Không đúng!
Đột nhiên, Tô Trạch cảnh tỉnh lại!
Thiếu nợ thì trả tiền là điều lẽ đương nhiên!
Bọn họ nhận được viện trợ, vậy mình thu thù lao là chuyện đương nhiên mới đúng, sao mình lại có suy nghĩ xấu hổ cơ chứ?
Cái này là không đúng!
Tô Trạch lắc đầu, trôn vùi những suy nghĩ không thiết thực kia, ngược lại nhìn về phía ba huynh đệ bộ tộc Thạch Linh trước mặt, cười nói:
“Ba vị đã không có chuyện gì, thù lao có phải nên đưa cho ta hay không?”
Lời vừa dứt, ba người Thạch Bố đều ngây ngẩn.
Cái gì?
Thù lao?
Đó là vật gì?
Mình đã làm gì đâu? Còn phải đưa thù lao cho vị đại hiệp trước mắt này?
Giữa chúng ta không có tiến hành qua giao dịch mà…
Sau khi suy nghĩ ngắn ngủi, ba người Thạch Bố có thể vô cùng khẳng định nói rằng giữa bọn họ và Tô Trạch không hề có bất kỳ quan hệ lợi ích gì mới đúng!
Thế là, Thạch Bố có chút chần chờ nói: “Thù lao… gì?”
“Hửm?”
Tô Trạch thấy thế lông mày lập tức nhíu một cái, chậm rãi nói: “Ta hỏi các ngươi có cần trợ giúp hay không, nếu muốn ta ra tay cần ba món linh khí làm thù lao, trừ cái đó ra, còn có một nửa mảnh vỡ đạo tắc các ngươi thu hoạch được!
Các ngươi lúc ấy cũng đều đáp ứng, bây giờ nhìn ta như vậy, chẳng nhẽ là muốn quịt nợ phải không!”
Nói xong, Tô Trạch chau mày, nhìn chằm chằm ba người bọn họ, bộ dáng giống như có thể ra tay bất cứ lúc nào!
Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa còn có Hắc Đản cũng rất biết điều, nhao nhao phóng ra khí tức của bản thân, khóa chặt ba người Thạch Bố!
“Cái này… Cái này… Lúc nào…”
Thạch Bố biến sắc, sau khi cảm nhận được sự áp bách kinh khủng kia, khuôn mặt vốn xám trắng càng thêm tái nhợt, nói có hơi cà lăm.
Anh em Thạch Đông, Thạch Tây ở một bên mở to hai mắt nhìn, tràn đầy vẻ không thể tin nhìn Tô Trạch, giống như là gặp quỷ!
Ba món linh khí làm thù lao!
Đây chính là để mắt tới vũ khí của bọn họ thôi!
Trên cả người bọn họ đây là thứ đáng tiền nhất!
Vậy là… Người này thế mà muốn mình lấy linh khí ra làm thù lao!
Làm sao có thể!
Mấu chốt nhất là mình có đáp ứng yêu cầu của hắn bao giờ à?
Hoàn toàn không nhớ rõ có chuyện này!
“Có phải có hiểu lầm gì hay không? Nhất định là hiểu lầm? Lấy ba món linh khí làm thù lao chuyện này trước đó chúng ta không hề biết!”
Mặt mũi Thạch Bố tràn đầy vẻ vội vàng, nói ra trước áp lực kinh khủng kia.
“Hiểu lầm?”
Tô Trạch chau mày, khẽ quát một tiếng nói: “Chắc là ta tới cứu các ngươi cũng là hiểu lầm? Nói như vậy là ta không nên cứu các ngươi!?”
“Không phải, chúng ta không có ý này!”
Trán Thạch Bố chảy xuống mồ hôi lạnh.
“Vậy ngươi là có ý gì! Muốn trốn nợ có phải hay không!?” Tô Trạch nhìn chòng chọc vào hắn.
“Không, ta…” Thạch Bố hoàn toàn nói không ra lời.
Tô Trạch thản nhiên nói: “Vậy thì thù lao của ta?”
Cảm nhận mấy khí tức mạnh mẽ khóa chặt trên người mình, Thạch Bố biết một khi mình không đáp ứng hậu quả nhất định là vô cùng thê thảm.
Mấy người trươc mặt này còn mạnh hơn nhiều ba con yêu thú heo rừng vừa rồi!
Mạng quan trọng hay là linh khí quan trọng?
Câu hỏi này đưa ra thật sự rất đơn giản.
Thạch Bố hơi hơi cúi đầu xuống, cánh tay có chút run rẩy cầm linh khí trong tay đưa cho Tô Trạch.
“Đại ca, cái này…” Thạch Đông Thạch Tây hai người gầm nhẹ nói.
“Cho hắn!”
Thạch Bố cắn chặt răng, hộc ra mấy chữ này.
Thạch Đông Thạch Tây giận hừ một tiếng, vô cùng luyến tiếc ném linh khí trong tay cho Tô Trạch, ánh mắt tức giận đến cực hạn.
Bọn họ không thể tin được, không dám liên hệ ác ma cường thủ hào đoạt này với đại hiệp ra tay trượng nghĩa vừa rồi!
Nếu như có thể bọn họ hi vọng hiện giờ đều là ảo giác!
Nhưng loại ảo tưởng không thực tế này rất nhanh tan vỡ!
Tô Trạch sau khi tiếp nhận linh khí thì vẻ mặt nghiêm túc đột nhiên biến mất, mặt lộ ra nụ cười ấm áp như gió xuân, đánh giá ba món linh khí trong tay một phen, sau đó trực tiếp thu vào trong túi không gian.
“Còn mảnh vỡ đạo tắc đâu.” Hắn ngẩng đầu bổ sung một câu.
Mặt ba người Thạch Bố hết xanh lại tím, cuối cùng đều sắp biến thành xanh.
Bọn họ giao ngọc bội của bản thân cho Tô Trạch.
Tô Trạch thử mấy lần, dẫn dắt mảnh vỡ đạo tắc trong đó ra rồi thu vào bên trong ngọc bội của mình, sau đó lập tức đem ngọc bội trả lại ba người.
“Nói một nửa chính là một nửa, ta cũng không phải loại gian thương lừa người kia!”
Tô Trạch cười híp mắt nói: “Nếu cần có thể tùy lúc gọi ta! Đương nhiên, thù lao vẫn phải chuẩn bị tốt đã!”
Nói xong, hắn cong ngón búng tay, ba điểm sáng màu vàng óng bay ra, tiến vào bên trong cơ thể ba người Thạch Bố.
Đây là một cách dùng nhỏ của thần niệm, có thể dùng duy nhất một lần, khi sử dụng trong nháy mắt có thể cho chủ nhân thần niệm cảm giác được tình huống bên này.
Đương nhiên, kéo dài thời gian rất ngắn, sẽ không quá lâu.
Sau khi làm xong tất thảy, Tô Trạch phất phất tay, tạm biệt ba người:
“Vậy chúng ta có duyên gặp lại!”
Lời còn chưa dứt, Tô Trạch và Tiểu Thanh phóng lên trời, hóa thành một vệt tàn ảnh biến mất nơi chân trời.
“Gặp lại… gặp lại cái gì!”
Thạch Bố sắp khóc được rồi.
Ba món linh khí, thua thiệt lớn!
Trên trời.
Trên lưng Tiểu Thanh, Tô Trạch lấy ba ra món linh khí, trong mắt hiện lên ba dòng tin tức.
“Âm Minh kiếm, linh khí cao giai, có thể thu hồi tu vi một triệu năm trăm nghìn!”
“Xích Hỏa giáp, linh khí trung giai, có thể thu hồi tu vi một triệu!”
“Trần Linh xích, linh khí sơ giai, có thể thu hồi tu vi năm trăm nghìn!”