Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 355 - Chương 355: Tiểu Đội Thiên Sứ Đều Là Người Tốt

Chương 355: Tiểu đội Thiên Sứ đều là người tốt Chương 355: Tiểu đội Thiên Sứ đều là người tốt

Lấy năm đấu với mười hai, vẫn còn có thể miễn cưỡng chống cự, đủ để nhìn ra thực lực của năm tên thiên kiêu kia mạnh mẽ thế nào!

Nhưng mạnh cũng có mức độ.

Trong đó còn phải cộng thêm từng món từng món đồ trên người bị bọn họ ném ra, cùng với những bảo vật sáng lấp lánh trên người họ!

Là một đám dê béo... Không đúng, là một đám tuyển thủ đáng thương, bây giờ đang lâm vào nguy cơ, rất cần phục vụ cứu viện của mình!

Sâu trong mắt Tô Trạch chợt lóe lên một tia sáng, vẻ mặt phấn chấn.

Tiểu Thanh vô cùng ăn ý, lập tức gia tăng tốc độ, trong nháy mắt đã bay tới cạnh chiến trường, nhưng lại không tiến vào phạm vi công kích của yêu thú đang bay trên trời kia!

Tô Trạch rất đỗi vui mừng gật đầu một cái.

Vẫn là Tiểu Thanh thông minh mà!

Biết rõ nếu tùy tiện tiến lên phía trước quá nhiều, có lẽ sẽ hù con yêu thú trên trời kia chạy mất, năm tên tuyển thủ bên dưới có thể nhân cơ hội đó bay lên không trung chạy ngay!

Cho nên mới duy trì khoảng cách vừa vặn như lúc này.

Về phần Tiểu Hỏa...

Thôi được rồi, con bé này vẫn còn nhỏ, không thể trách nó được.

“Khụ khụ.”

Tô Trạch nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhắc nhở tiểu Hỏa.

Tiểu Hỏa lập tức nhớ ra, há mồm dùng giọng nói non nớt của bé gái vị thành niên, ngây ngô hô lên:

“Tiểu đội Thiên Sứ phục vụ cứu viện trên chiến trường, nơi nào có chiến đấu nơi đó có bóng dáng của chúng ta! Các bạn phía trước, có cần chúng ta giúp đỡ hay không!?”

Giọng nói non nớt truyền vào tai, lập tức làm cho năm tên tuyển thủ đang chiến đấu kịch liệt cùng với mười hai con yêu thú dưới nước đều sững sờ một giây đồng hồ!

Sau khi yêu thú tiến vào cấp E, sẽ có trí khôn nhất định, mà sau khi tiến vào cấp D, chỉ số thông minh sẽ không khác mấy so với Nhân loại và những chủng tộc khác.

Thậm chí có yêu thú, từ khi vừa mới ra đời đã có trí tuệ cực cao.

Nhưng mấy yêu thú đó đều sở hữu huyết mạch cực kỳ mạnh mẽ, không phải những yêu thú bình thường có thể so sánh được.

Ở nơi đây, ngay lúc này, đều là cấp bậc Kim Đan cả, tất nhiên đều có thể nghe hiểu lời Tiểu Hỏa nói.

Nhưng chính bởi vì nghe hiểu nên tất cả cường giả đều ngẩn ra.

Lời Tiểu Hỏa nói còn đang vang vọng bên tai, mỗi một chữ trong đó tách ra bọn chúng đều hiểu, nhưng khi hợp lại với nhau thì hoàn toàn không hiểu mô tê gì!

Tiểu đội Thiên Sứ phục vụ cứu viện chiến tranh?

Đó là cái quỷ gì!?

Đám yêu thú không rõ ràng cho lắm, hoàn toàn không hiểu đây là tình huống gì.

Về phần năm tên thiên kiêu bị vây công, mặc dù cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng thông qua trang phục trên người Tô Trạch, biết được đây cũng là tuyển thủ dự thi giống mình.

Phục vụ cứu viện?

Ý tứ chính là có thể trợ giúp nhóm người mình thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn à?

Cho dù như thế nào, ba con yêu thú cùng với khí tức của kẻ nọ cũng vô cùng mạnh mẽ!

Nếu như có thể trợ giúp nhóm người mình thì chắc chắn có thể giải trừ nguy cơ rồi!

Trong lúc sinh tử tồn vong, bọn họ cũng không để ý cân nhắc đến vấn đề thù lao như thế nào!

Trước tiên phải giữ được mạng đã rồi nói!

“Cần! Mau cứu chúng ta!”

Năm người bọn họ cùng nhau rống lên.

Mười hai con yêu thú dưới nước biết bọn họ muốn cầu viện, lập tức công kích càng thêm điên cuồng hơn!

Phải dùng thời gian ngắn nhất giải quyết bọn họ, chỉ sợ kéo dài sẽ xảy ra biến cố!

Cũng trong lúc đó, có một tiếng gào trầm thấp truyền tới, cảnh cáo Tô Trạch không nên nhúng tay vào cuộc chiến.

Nhưng mà, lúc này ánh mắt Tô Trạch đều bị bảo vật trong tay hoặc trên người của năm tên tuyển thủ kia hấp dẫn, nào còn hơi sức chú ý đến uy hiếp của mấy con yêu thú kia!

Năm con là Kim Đan sơ kỳ, năm con là Kim Đan trung kỳ, hai con còn lại chính là Kim Đan hậu kỳ.

Tô Trạch chỉ đảo mắt qua đã nhìn thấu thực lực của đám yêu thú.

Về phần con yêu thú đang bay trên không trung kia, cũng là Kim Đan hậu kỳ.

Song chỉ có một con, Tô Trạch còn chẳng thèm để nó vào mắt.

Mà lúc này, cách đó không xa.

Yêu thú dơi đang bay kia chợt trở nên hoảng loạn bất an, nó sợ hãi nhìn về phía Tô Trạch bên này, trong mắt nổi lên ý lui.

Thế nhưng vào lúc này.

Một giọng nói lạnh nhạt truyền vào trong tai nó.

“Ngươi dám đi ta lập tức làm thịt ngươi!”

“Ở lại đây đừng để cho năm người bên dưới chạy, sau đó ta sẽ giữ lại cho ngươi một mạng, bằng không bây giờ cạo chết ngươi luôn!”

Yêu thú dơi với đôi mắt màu đỏ rực đột nhiên trợn to lên, có hơi nghi ngờ nhìn về phía Tô Trạch.

Không phải ngươi đến giúp năm người kia sao?

Sao bây giờ lại muốn ta giúp đỡ phong tỏa không trung thế!?

Trong lòng nó dâng lên một nỗi sợ hãi và bất an mãnh liệt, rất muốn lập tức xoay người bỏ chạy.

Phút giây kế tiếp, thân thể nó cứng đờ.

Một luồng khí cơ ác liệt phong tỏa nó!

Đồng tử chợt co rút lại, yêu thú dơi nhìn về phía trường kiếm trong tay Tô Trạch, nỗi sợ hãi khủng khiếp tức thì hiện lên, làm sao cũng không che giấu được!

Không thể đi, bây giờ mà đi, rất có thể sẽ phải chết ngay lập tức!

Hết sức bất đắc dĩ, yêu thú dơi âm thầm gật đầu, đành phải đồng ý lời đề nghị thân mật của Tô Trạch.

“Tiểu Hỏa, ngươi hãy đi nhìn chằm chằm tên kia, nếu nó dám bỏ chạy thì cứ giết chết không tha!”

Tô Trạch quay đầu lại dặn dò Tiểu Hỏa một phen, hoàn toàn không thèm để ý đến việc yêu thú dơi có khả năng nghe thấy.

Tiểu Hỏa gật gật đầu, hóa thành một luồng ánh lửa đột nhiên xuất hiện ngay trên đỉnh đầu yêu thú dơi, cứ thế nhìn chằm chằm vào đối phương.

Thân thể của yêu thú dơi run lên, nội tâm sợ hãi không gì so sánh kịp, đồng thời cũng có chút vui mừng nho nhỏ.

May mắn vừa rồi không bỏ chạy!

Bằng không, con chim lửa màu đỏ với hình thể to lớn kia hoàn toàn có thể hạ mình chỉ trong một nốt nhạc!

Cùng lúc đó.

“Mau cứu chúng ta!”

Năm tên tuyển thủ bên dưới đã sắp chịu không nổi.

Tô Trạch gật đầu, vỗ vỗ Tiểu Thanh và Hắc Đản, lạnh nhạt nói: “Lên đi, tốc độ nhanh một chút, đúng rồi, nhớ chú ý đến năm người kia, nếu bọn họ dám chạy thì cứ đánh gãy chân cho ta!”

Lời còn chưa dứt, Tiểu Thanh và Hắc Đản đã xông ra ngoài!

Bình Luận (0)
Comment